KHÔNG CÓ DÂN TỘC KINH (?)
KHÔNG CÓ DÂN TỘC KINH (?)
Nhiều người lớn đang vò đầu bứt
tai than vãn: “Xã hội bây giờ nhiễu nhương quá, chẳng còn tôn ti trật tự”. Ai
cũng biết vậy. Cái gì cũng có căn nguyên, nhân nào thì quả đó. Xã hội nền nếp
vì mọi thứ đều có quy chuẩn rõ ràng, ngô khoai minh bạch. Việt Nam lắm chuyện
khác người, từ những việc rất nhỏ.
Làm sao có thể dạy trẻ con lịch
sự, biết kính trọng tổ tiên, ông bà khi tên đường đặt rất tùy tiện. Từ những
cách gọi lai căng như Bà Triệu (Triệu Thị Trinh), Trần Hưng Đạo (Hưng Đạo Vương
Trần Quốc Tuấn)… đến những cách gọi thiếu tôn trọng như Thoại Ngọc Hầu (Ngọc Hầu
Nguyễn Văn Thoại), Lãnh Binh Thăng (Lãnh Binh Nguyễn Ngọc Thăng), Đề Thám (Đề
Lĩnh Hoàng Hoa Thám)… Tệ nhất là cách gọi theo hỗn danh như Ký Con (Đoàn Trần
Nghiệp, làm thư ký, nhỏ con), Đồng Đen (Nguyễn Văn Kịp)… Nếu những cách gọi này
được phổ cập thì tiếng Việt sẽ thế nào?
Bi hài nhất là chuyện khai lý lịch.
Thời bao cấp, có năm khai vài chục bản, không biết để làm gì. Trẻ vào nhà trẻ,
mẫu giáo cũng khai lý lịch với phần trước 1975 làm gì trong khi ba mẹ các cháu
cũng chưa sinh ra. Mà toàn chữ nghĩa mông lung. Khổ nhất là phần tự
khai “Ưu khuyết điểm”. Chẳng biết phải tự đánh giá về mình thế
nào cho đúng mà không nguy hại đến công việc đang làm. “Trình độ văn
hóa” làm sao đo đếm, xác định? Thiên hạ chỉ nói trình độ học vấn
thôi. Chuyện tiếu lâm kể là khi hỏi cung về “Nơi sinh”, có người dân
tộc thiểu số đã thật thà trả lời: “Ai chẳng sinh ra từ chỗ đó mà còn hỏi?”. Rồi “quan
hệ gia đình”, “quan hệ xã hội”. Từ quan hệ này có giống như “quan hệ bất
chính” hay không?
Phần khai thành phần dân tộc
càng khó hiểu. Người Việt, ai cũng phải khai là dân tộc Kinh một cách vô lý.
“Kinh” nghĩa là gì? Tự tìm hiểu tôi mới nghiệm ra không có dân tộc
nào là dân tộc Kinh cả. Chỉ có “người Kinh” trong khẩu ngữ. Khái niệm
này có nguồn gốc từ thời nhà Nguyễn. Khi Nguyễn Ánh, sau nhiều năm bôn tẩu gian
khổ, đã đánh bại Tây Sơn và lên ngôi vào năm 1802, lấy hiệu là Gia Long. Bài học
xương máu Gia Long rút ra là mầm mống các cuộc nổi loạn luôn xuất phát từ
đám nhà giàu, lợi dụng, xúi giục và tụ tập những người nghèo bất mãn để phản
kháng theo ý đồ của mình. Những cuộc bạo loạn này sẽ nhanh chóng thành khởi
nghĩa nếu được chính quyền địa phương hà hơi, tiếp sức. Phải dập tắt những bạo
loạn từ trong trứng nước và nắm quyền kiểm soát chặt chẽ.
Sau khi lên ngôi, Gia Long đã
cho tuyển chọn và bổ nhiệm người thân thích, họ hàng tỏa đi khắp nới nắm giữ
các chức vụ từ làng xã cho đến huyện, phủ… Hết bà con thì lấy người đồng hương
Phú Xuân, kinh đô nhà Nguyễn, đất tổ của Nguyễn Hoàng, Nguyễn Kim. Người Kinh
có nghĩa là người Kinh đô. Dần dà, khái niệm “người Kinh” được mở rộng
thành người miền xuôi, bao gồm cà người Hoa, người Chăm… Ngược lại là “người
Thượng” nghĩa là người miền núi, người vùng cao. Nếu mình khai là dân tộc
Kinh, chẳng lẽ các dân tộc thiểu số vùng cao sẽ khai chung là dân tộc “Thượng”?
Khi đó người Việt chỉ có 2 dân tộc là “Kinh” và “Thượng”, chứ
không phải 54 dân tộc như hiện nay.
Người Việt phải khai
là “Dân tộc Việt” trong cộng đồng “Người Việt Nam” gồm 54
dân tộc anh em mà dân tộc Việt là đông nhất. Hiện nay, chỉ có duy nhất
sách “Non nước Việt Nam”, tài liệu tham khảo nghiệp vụ du lịch do Tổng cục
Du lịch xuất bản ghi rõ mục thành phần dân tộc cả nước và các địa phương
là “Việt” có chữ Kinh trong ngoặc đơn (Kinh) kế bên để chú thích
thêm; bên cạnh các dân tộc khác như Thái, Hoa, Chăm, H’ Mông, Tày, Nùng, Ê Đê…
Có người bảo “Chuyện nhỏ, gọi dân tộc gì cũng được, miễn là đất nước giàu
mạnh. Xã hội còn bao nhiêu chuyện lớn ngổn ngang”. Đúng là đất nước còn
bao chuyện bức bách nhưng tôi không coi chuyện gọi sai tên dân tộc là chuyện nhỏ,
không cần sửa. Chuyện nhỏ mà có tác hại lớn về nhận thức và cả hành động. Chuyện
nhỏ không làm được sao có thể làm chuyện lớn?
Mong sao việc này được sửa sớm.
Tôi chỉ muốn mình là dân tộc Việt chứ không thích làm dân tộc Kinh.
Nguyễn Văn Mỹ
Nhận xét
Đăng nhận xét