BUỒN VIỄN XỨ
BUỒN VIỄN XỨ
Tha phương cầu thực phải xa làng
Sinh kế buộc mình nhọ tựa than
Mở mắt ngóng xa sầu lắm nuộc
Ngùi thân nghĩ lại lệ bao hàng
Trong đời mà dạ như cồn vắng
Trong đời mà dạ như cồn vắng
Giữa thế ấy lòng tựa bãi hoang
Nguồn cội ai nào không tưởng nhớ
Nhiều đêm thao thức tủi vô vàn
Nhiều đêm thao thức tủi vô vàn
Quê quán xa rời sống kiếp hoang
Núi biển ngàn nơi rào lớp lớp
Rú sông vạn phía phủ hàng hàng
Người đông cảm giác hoài cô quạnh
Đời rộng tâm hồn mãi thở than
Thơ thẩn một mình trong thẳm vắng
Tha phương câu thực phải xa làng
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét