CHÀNG KHỜ

189
CHÀNG KHỜ

Gã khờ yêu vợ bằng trời
Ngồi tô rồi vẽ cái đồi tương tư
Vô tình gió thổi nhòa hư
Chàng ta khóc mướt làm nư với đời

Tưởng rằng chàng đã ra khơi
Người ta xúm lại nhìn chơi rồi cười
Chợt đâu hoa nở khắp nơi
Anh khờ toe toét vẽ vời đấy thôi !

Anh không họa sĩ học đòi
Nhưng đem phác họa rồi mời người xem
Mà trông giống thật đáng khen !
Làm cho trời đất nổi ghen hàng ngày

Cũng do cái quả trầu cay
Khéo trêu khéo cợt khéo may ân tình
Bao nhiêu sợi nắng lung linh
Điệu đàng đỏm dáng ngẩn nhìn thế gian

Ôi ! đời thật quá bẽ bàng
Sao không chúc phúc cho chàng được yêu?
Cho tình đổ bến dựng lều
Chung lòng tát cạn sóng chiều trào dâng??

Nhìn anh vui vẻ giữa trần
Đêm dài quá mộng nàng gần bên nhau
Cuộc đời vẫn đẹp làm sao
Mỗi ngày vun tưới trầu cau xanh tình.

Hoa Tím

TRẺ CON

Bông lông vốn tính tự trời 
Học đòi yêu thuở nằm nôi kia kìa 
Chộn rộn như cá lia thia
Toét toe cái miệng hợp chia đã đời.

Ngó thì coi bộ khơi khơi 
Coi chừng lầm độ chơi vơi chím cười 
Thả tình bèo nước nhiều nơi 
Nghe thiên hạ bảo lắm lời đó thôi.

Mè nheo nũng nịu kèo đòi 
Chưa chi đã sĩnh, ngọng lời cho xem 
Ngó vậy chứ nàng vẫn khen 
Trẻ con vui tính hát đêm múa ngày.

Lâu lâu dằm ớt thiệt cay 
Pha vô mắt mũi cuống say núi tình 
Mà sao trời Phật cũng linh 
Biết thương ai đó, kết tình trần gian.

Có khi ngỡ chắc bẽ bàng 
Nào đâu lặng chút lại ràng bùa yêu 
Rung rinh cả bốn góc lều 
Ngát hương thế nớ, mộng kiều thắm dâng.

Tiên mà có ở dương trần 
Trẻ con mà lại xích gần dạ nhau 
Bông lông trước, thủy chung sau 
Mấy khi co được trầu cau đẹp tình.

Trẻ con một chút nghe mình
Còn thương nhớ ẵm, nhớ bồng trẻ con…

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến