MÃI VỌNG CỐ HƯƠNG
MÃI VỌNG CỐ HƯƠNG
Hồn đơn thắm gởi tận quê nhà
Ghi hoài thuở ấy mùi rơm rạ
Nhớ mãi hôm nào dáng mẹ cha
Nắng rọi nương đồng đau xác lả
Mưa tràn ruộng rẫy nhọc người ra
Đời con chẳng đáp ơn trời biển
Một chút lòng thôi để gọi là
.
Một chút lòng thôi để gọi là
Ngôn lời trẻ mọn với hồn cha
Neo người tiếp mẹ chiều đơm cá
Thiếu kẻ dồn tay buổi phụ nhà
Ruộng rẫy bao mùa luôn mượt lá
Vẫn thắm vành tim nghĩa muối cà
*
CHỐN QUÊ NHÀ
Tất cả tình thân lẫn cảnh nhà
Nỗi nhớ đong đầy trong mắt mẹ
Niềm mong đọng đẫy ở lòng cha
Thềm sau giõi đợi từng hôm đứng
Ngõ trước trông chờ những buổi ra
Chuyển hết lời thương về đấy cả
Người ơi có biết được chăng là...
.
Người ơi có biết được chăng là...
Bậu cũng bao lần đứng giõi ra
Để ngóng người quay về chốn hạ
Và mong họ trở lại quê nhà
Làm cho rạng rỡ trong lòng mẹ
Sẽ khiến vui mừng ở dạ cha
Những ước từ nơi này gói lại
Âm thầm ý gửi đến miền xa.
20.12
ẤU THƠ HỒI TƯỞNG
[Ngũ độ]
Khung trời quá vãng tựa niềm mơ
Êm đềm dạ thắm luôn bùng nở
Nhấp nhổm hồn đơn mãi ngóng chờ
Với cõi tình loang bừng vẻ đượm
Cùng hôm ấy ngã nhón tay hờ
Từng đêm chuyện cũ dường thăm hỏi
Rộn rã quay về tuổi ấu thơ
.
Rộn rã quay về tuổi ấu thơ
Dường nghe giọng hát khẽ ơ hờ
Từ trong giấc điệp hay nằm mớ
Để giữa lòng gan cứ đợi chờ
Cảnh đượm sông ngòi tim vẫn nhớ
Duyên nồng bạn hữu mắt hoài mơ
Mong cầu kỷ niệm xin đừng vỡ
Quãng mộng ngày xưa tỏa bến bờ
*
TUỔI THƠ
Một thuở đùa vui chớ hững hờ
Vẫy bút sân trường in gợi mở
Hoà câu điệp khúc gởi mong chờ
Tình thân thoải mái bên đời ngỡ
Bạn hữu hồn nhiên cái tuổi mơ
Cánh phượng rời nhau vì đã nở
Còn đâu những kỷ niệm thời thơ
.
Qua rồi những kỷ niệm thời thơ
Một thuở đùa vui mãi khó mờ
Vẫy bút sân trường in gợi mở
Hoà câu điệp khúc gởi mong chờ
Tình thân thoải mái bên đời ngỡ
Bạn hữu hồn nhiên cái tuổi hờ
Cánh phượng rời nhau vì đã nở
Ve sầu giã biệt buổi không ngờ
Nhận xét
Đăng nhận xét