QUÊN LÃNG MÔI TÌNH


QUÊN LÃNG MÔI TÌNH

Trời mưa con nước ngậm ngùi
Nửa giòng lệ bạc tiễn người không tên
Tình sầu một thuở lên men
Hát vang khúc nhạc tay mềm thịt da.

Khúc sầu cất giọng ngân nga
Nghe trong gió thoảng thương đà chênh vênh
Ngán tình cầu thệ bấp bênh
Ngán lòng trôi nổi chòng chành... hư vô.

Say rồi dỗ nhịp câu thơ
Nuối hương yêu cũ, thẫn thờ gió trăng.
Ới người xưa, nuốt lặng thầm
Xót xa mấy nữa trăm năm đá vàng!

Thôi thì, hồn ngoảy lang thang
Loanh quanh ngờ nghệch chẳng màng thế gian
Quên đi u tối hoang tàn
Nơi xưa, chốn ấy, không mang, nặng lòng .

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến