120-LẶNG LẼ ĐÊM BUỒN


120
LẶNG LẼ ĐÊM BUỒN
[Giao cổ]

Đêm về lặng lẽ giọt buồn rơi
Kỷ niệm ngày nao chẳng chịu rời
Khúc ái sao đành cam tẻ rạn
Tơ lòng nỡ đoạn để chùng lơi
Tàn mơ nguyệt lẻ loi triền nhớ
Vụn vỡ bờ thương héo mộng đời
Dẫu biết ai kìa xa biệt mãi
Sao hoài thả mắt dõi trùng khơi

Sao hoài thả mắt dõi trùng khơi
Để tấm lòng đơn rũ rượi đời
Nuối khúc thề xưa sầu nguyệt vỡ
Mơ làn nguyện cũ dỗ mùa lơi
Hoan nồng lặng cỗi cằn mơ mộng
Đau đớn mù mê khổ khó rời
Rát bỏng tâm hồn khê kỷ niệm
Đêm về lặng lẽ giọt buồn rơi

HANSY
*
LẶNG LẼ CHIỀU RƠI

Lặng lẽ trông chiều lá thả rơi
Từng trang kỷ niệm cuốn xa rời
Duyên hờ có phải đang tàn lụi
Ái nhạt thôi đành cũng bỏ lơi
Tiếc quãng xuân hồng trôi dạt nẻo
Buồn khung cảnh diệu thoáng qua đời
Bây giờ quá vãng thành thiên cổ
Ngóng mãi chi người tận biển khơi

Ngóng mãi chi người tận biển khơi
Mà đau chuyện cũ đến trong đời
Vương lòng ngấn lệ còn âm ỉ
Hết mộng ân tình đã lỏng lơi
Nỗi nhớ từng giây càng thậm khổ
Niềm tin mỗi khắc lại buông rời
Yên bình cuộc sống tim đầy bão
Lặng lẽ trông chiều lá thả rơi

Minh Hien

Nhận xét

Bài đăng phổ biến