127-MỘNG MỊ TRIỀN MIÊN


127
MỘNG MỊ TRIỀN MIÊN
[Giao cổ]

Mộng mị trùm bao giữa nguyệt hà
Ơi tình ngan ngát cõi mù xa
Buồn chăn gối chập chùng cơn huyễn
Lặng lẽ giấc uyên vọng tiếng gà
Vẫn muốn thêm dài câu ước phụng
Mà nào có được khúc đàn hoa
Vàng trăng ơi hỡi vàng trăng nguyện
Rải xuống lòng mê khuỷnh ấm hòa

Khoảnh ấm trần gian đượm ái hòa
Cho nguyền thôi tủi buổi tình xa
Mà sao ngúng nguẩy nhiều như thế
Lại nữa tèm lem lắm vậy cà
Ngơ ngáo bên đời say tửu lượng
Bơ phờ giữa thế ngọng lời ca
Và mây với gió về đâu nhỉ
Trống trải mùa thương tủi xót òa

HANSY
*
CHIÊM BAO

Chiêm bao gặp gỡ cuối Ngân hà
Chỉ có đôi mình thỏa nhớ xa
Đã biết tình trao chìm suối ngọc
Mà sao mộng ước trải canh gà
Mờ sương khói hão huyền môi ấm
Huyễn hoặc tay mềm ảo cánh hoa
Trở nguyệt tan tành ôi nguyệt trở
Màn đêm sóng sánh lệ rơi nhoà

Màn đêm phủ xuống cảnh giao hoà
Cũng bởi yêu thầm nhớ trộm xa
Ví phỏng trời thương cho phận nhé
Nào đâu ái nhận kết duyên cà
Lòng ghen trỗi dậy mờ tâm tưởng
Nỗi tủi ôm choàng lịm tiếng ca
Hẹn kiếp này thôi đành lỡ dở
Đời như giọt nước vỡ tan oà

Minh Hien

Nhận xét

Bài đăng phổ biến