TREO ẢNH EM LÊN – MÙA XUÂN TÌM ĐẾN
TREO ẢNH EM LÊN
– MÙA XUÂN TÌM ĐẾN
Ở đời, không gì hơn bền lòng, kiên chí. Như tôi đây,
sau bao ngày gian khổ năn nỉ xỏ xin, cuối cùng nàng cũng xiêu lòng, gởi qua
nick chat một lô hình bóng. Tha hồ mà ngắm!
Nhưng mà vậy vẫn chưa đã!
Tôi nghĩ rồi, phải làm cái gì đó để bóng hình nàng
luôn hiện diện quanh nhà thì mình mới thỏa lòng, chứ chẳng lẽ cứ ngồi lỳ trước
máy tính suốt 24h ngắm mà không làm việc à? Nói là làm. Ra tiệm chụp hình kỹ
thuật số quen biết nhờ làm một tấm rõ to, và đẹp. Xong xuôi, mua một cái khung
kiếng xịn đặt vô. Treo lên. Vậy là hết nguyên cả ngày cho vụ này. Mệt nhưng
vui!
Ngắm một hồi cũng vẫn thấy chưa đã, bèn post nàng lên
destok luôn, đang làm việc muốn xem ngay cũng tiện. Không ngờ để chế độ strech
thì hình nàng còn đẹp hơn tất cả những tấm hình khác, kể cả hình trực tiếp trên
webcam, hay xảo thuật ở tiệm KTS. Khuôn mặt tròn trặn trái xoan, trán đã bớt
cao (nên bớt vẻ bướng)... Hình destok không màu mè gì nhưng tôi thích. Bởi tôi
là người yêu sự giản đơn, thuần phác và chân phương mà!
Chép cất xơ cua mấy file hình vào trong hộp
mail. Vẫn chưa yên lòng. Dạo này net cũng hay sự cố lắm. Virus thăm là tiêu.
Chả lẽ muối mặt xin lại. Ai lại làm thế. Ngó quanh tìm. A! Còn cái USB từ bữa
nối mạng đến giờ hơi lơ là. Chép vô liền. Cái này để làm xơ cua tốt đây. Với lại
đi tới đâu, chỉ cần đút vô máy tính là thấy em liền. Tiện!
Cũng vẫn chưa thấy đã.
Lạ thiệt! Thiếu cái gì kìa? A! Đúng rồi! Niềm vui đến
lớn quá, một mình không hưởng hết. Lật đật gọi điện tùm lum cho mấy thằng bạn
kêu họp mặt. Đứa nào không đi thì phải chịu khó đến rước.
Tụi bạn ngồi hết quanh bàn, mặt ngây như đá. Là bởi
chẳng thấy cái gì đáng để phải tập họp toàn bộ lực lượng thế này cả. Qua cái
quán bên nhà kêu mấy ly café đá xong mới đem trình làng tác phẩm. Thằng nào
cũng há hốc nhìn.Tự nhiên thấy cái thằng bạn lâu nay xem con gái đàn bà như gỗ
đá cứ lăng xăng khoe hình cô gái nào đó lạ hoắc, đặt trong khung xịn, thấy mắc
cười quá. Chỉ có một thằng bạn thân hơi biết về nàng do tôi kể, còn mấy thằng
ngố kia thì hỏi ngay:
- Ăn cắp đâu vậy mày?
- Xin. Người đàng hoàng ai lại đi ăn cắp.
- Khó tin quá. Chắc mày chớp trên mạng chứ gì.
- Không. Lấy trộm cũng được, nhưng tao là chính nhân
quân tử, không thèm làm bậy.
- Giới thiệu đi.
- Chưa nói được gì nhiều. Tao cho tụi bay địa chỉ
blog nàng. Vô đó coi là biết.
- Vậy cũng được.
Cái thằng hay tranh luận với tôi, chém:
- Tao thấy bình thường quá mà mày làm như nữ hoàng Ai
Cập.
- Đó là việc của tao, không phải xin ý kiến mày.
Thằng hiền nhất đám, khen:
- Cặp mắt đẹp, nhất là lông mi. Mũi dọc dừa hả? Còn
cái miệng… cái miệng…
- Cái miệng làm sao? –Tôi hỏi dồn.
- Cái miệng dễ…, dễ..., dễ hôn lắm!
Tưởng gì mới lạ. Hóa ra mấy cái đó mình phát hiện hết
trọi rồi, chả cần ai chỉ. Chợt nhớ đến điều cấm kỵ của nàng, tôi vội
"Suỵt!" một tiếng lớn.
Tụi bạn ngơ ngác nhìn nhau!
- Khao mừng đi!
Thằng nào đó hét lên, rồi cả bọn hùa ầm theo. Ừ nhỉ!
Trọng đại thế này sao lại không tổ chức ăn mừng kỷ niệm? Niềm vui nhân đôi mà!
Thế là vét túi ra, kiếm một két bia, hai con khô mực loại lớn làm mồi. Tửu nhập
ngôn xuất! Vậy mà chả thấy đứa nào một lần nhắc đến tên em. Đồ…, đồ…, đồ chẳng
biết cái đẹp là gì!!!
HANSY
**********************************************************************************************************
Nhận xét
Đăng nhận xét