MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI – AI DÈ LÀ EM!


MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI
– AI DÈ LÀ EM!

Hôm qua, viết một entry về chuyện “Treo ảnh em lên”. Viết xong, chỉnh sửa cẩn thận, rồi post lên, đề giờ là 23, tức là giờ nàng đi làm về. Rồi qua blog nàng thông báo từ nay CHƯƠNG TRÌNH 23H chỉ viết những bài có chủ đề dành riêng cho MTC mà thôi.

Ngồi chờ đến 10 giờ đêm thì thấy bài này xuất hiện, thấy lạ quá. Tôi là dân mới mà, đâu có rành mấy vụ này. Cũng chẳng có sư phụ để mà hỏi, còn bạn tôi ở đây thì chỉ đáng… xách dép cho tôi trong lĩnh vực net. Đành ngồi mò một mình vậy. Suy nghĩ mãi tôi cho rằng, máy chủ của yahoovn nằm ở Singapor, mà Sing nằm muộn hơn VN 1 múi giờ. Khi ghi giờ viết blog là 23 tức là 23 giờ tại Sing, thì tại VN mới có 22 giờ! Không biết có đúng không? Bạn nào rành chỉ cho với, sẽ hậu tạ.

Trở lại chuyện bài viết TAEL-MXTĐ. Chờ đến 23h30 vẫn chưa thấy bóng dáng nàng trên blog tôi. Lạ thiệt! Cô bé này đi làm về là sà ngay vào net quên cả cuộc đời, quên cả thân mình, quên cả thời gian… Vậy mà gần nửa đêm rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi! 23h45, không chờ nữa, sang lại nhà nàng xem sao. Vắng hoe! Ủa! Kỳ vậy ta! Comment vài cái, nhắn thêm vài tin, rồi lật đật trở lại nhà, sợ khách quý đến không ai tiếp.
0h. Qua ngày khác rồi. Để đỡ sốt ruột, đi trả lời mấy cái mail công việc. Chẳng mấy chốc lại quay về nhà, rồi trở qua nhà nàng. Lại qua, qua lại như chong chóng, muốn xỉu luôn. Bật cửa sổ chat lên, thăm dò vài câu, cũng chẳng thấy tín hiệu gì!

Tự nhiên ngồi suy nghĩ vẫn vơ, lòng thấy lo lo. Bởi hôm trước nàng có kể mấy việc không hay lắm. Muốn gọi điện nhưng ngại. Khuya quá mà! Có thể nàng đang “bận nghĩa vụ” thì sao. Cái này chưa chừng không được gì mà lại bị lỗ vốn to. Nghĩ mãi không biết phải tìm nàng ở đâu, bằng cách nào. Nan giải thiệt! Đêm nay không nhìn được nàng qua webcam rồi. Ngồi nghe nhạc mà cứ giống như đang nghe cái băng cassette nào đó nhão nhẹt vậy, chẳng thấy hay ho gì!

Buồn quá, tắt máy, đi ngủ.

Sáng nay dậy sớm bất thường, vì tôi là "chuyên gia" thức khuya và dậy muộn mà. Tôi do có cộng tác với báo chí viết lách vớ vẫn nên thường làm bạn với màn đêm. Với tôi, bài vở được viết ra trong đêm khuya sẽ hay hơn do lúc đó trời đất yên tĩnh, xe cộ đi lại ít và lòng mình lắng đọng hơn. Sau đó, buồn vì việc chia tay với mylove đầu tiên nên càng thức đêm tợn. Thức khuya tôi có tật hay uống café đậm và trà đặc để trợ hứng viết. Thế là nhiều lần phải overnight!

Mở máy ra. Bỏ qua việc thường nhật là check mail. Đi thẳng vô blog nhà cái đã. Chẳng khác gì khung cảnh hôm qua cả. Qua blog nàng. Vẫn vắng teo. Trời ạ! Sao kỳ vậy? Mở điện thoại ra, ngần ngừ hồi lâu mới chỉ dám nhắn một cái tin ngắn ngủn. Còn sớm quá mà, sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng. Đối với nàng, được ngủ trọn đêm là điều khá hiếm hoi. Tin đi không thấy tin về! A, hay nhờ bạn bè của nàng tìm giúp vậy. Vô lại blog nàng, tìm mấy cái nick mà nàng cho biết là thân quen, gởi đi rất nhiều tin nhắn SOS.

Hết cách rồi. Bây giờ chỉ có nước bó gối ngồi chờ tin hồi đáp. Sao mà ghét cái thời gian dằng dặc của chờ đợi thế này?

Đang thừ người trên chiếc ghế xếp, mặt dài như mặt ngựa, nghe liu riu mấy khúc nhạc quen thuộc cho đỡ sốt ruột, thì điện thoại reo. Trời đất! Em đây rồi! MTC của anh đây rồi! Cám ơn Trời Phật Chúa đã hợp sức cùng nhau đưa nàng trở về với con! Bất ngờ, bối rối, xúc động… khiến tôi không nói được câu nào ra hồn. Mà cần quái gì phải nói kia chứ. Chỉ cần nghe. Và nghe như uống cái giọng Huế tím lịm đến mê hồn của em là đủ thỏa mãn cho một linh hồn đang được cứu vớt rồi.

HANSY
**********************************************************************************************************

Nhận xét

Bài đăng phổ biến