Ý TƯỞNG
Ý TƯỞNG
… Tôi ngẫm ra rằng. muốn
có ý tưởng, trước hết phải biết cách kiếm tìm. Phải đam mê, phải khao khát, phải
bị cuộc đời thúc giục.
1.
Sau mấy chục năm đèn sách, bài học đầu tiên tôi có được chính là
điều “đơn giản” nhất trên thế gian này: Đọc.
Đọc không ngừng nghỉ, đọc trước giấc ngủ; đọc cả khi các bộ phận
khác của cơ thể làm việc còn cái đầu thì chẳng có việc gì để làm… Tóm lại, đó
là một quy trình tất yếu của việc tích lũy kiến thức. Chừng nào việc đọc thật sự
trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời, chừng đó mới có thể có được
cái ta vẫn gọi là ý tưởng.
Việc đọc nhiều đem đến biết bao điều lợi. Trước hết, nó giống
như mảnh đất được người làm vườn dày công chăm sóc, dù một ngày chỉ một ít,
nhưng mảnh đất ấy rồi sẽ màu mỡ hơn!
Nói cách khác, đây cũng là cách chuẩn bị cho một mầm cây mới là
ý tưởng sẽ trở nên xanh tốt. Điều tiếp theo là nhờ đọc mà ta biết được những gì
người trước đã làm, đã viết. Nếu không, đôi khi ta vô tình trở thành một kẻ đạo
văn “chân thành”! Chân thành trong trường hợp này chẳng khác gì ta tự gọi mình
là một kẻ dại khờ. Thứ ba, những gì chúng ta đọc và hiểu chẳng khác chi một tập
mờ như các nhà toán học vẫn gọi, hay giống câu chuyện con trâu để trước cái
cày.
Tóm lại, chúng là những mảnh rời rạc trong khi bài viết nào cũng
đòi hỏi nguyên tắc tối thiểu là phải biết cách để xâu chuỗi, liên kết những mảnh
rời rạc đó.
Ý tưởng hay vấn đề mà người viết muốn diễn đạt phải đúng và phải
khác so với những gì từng được diễn giải. (Rất nhiều bài viết của tôi – thậm
chí là những bài tôi tâm đắc – không một nơi nào đăng (?) Mãi sau này tôi
mới hiểu ra rằng, cái mà tôi nghĩ là ý tưởng thật ra đã cũ và sáo lắm rồi!).
2.
Ý tưởng đôi khi như một “coup de foudre” – “tình yêu sét đánh”.
Nó đến bất ngờ và nghẹn tắc tới từng hơi thở. Ta ngỡ giống như Chúa ở trên cao
thương xót kẻ bần cùng. Ta như con kiến vàng bơi lỏng chỏng trong mưa lũ giăng
giăng mà ý tưởng là cọng cỏ khô ta bám được tình cờ.
Nhưng quả thực rất nhiều khi ý tưởng giống với cuộc tình vô vọng,
càng kiếm tìm càng lẫn khuất mù xa. Có những ngày tôi chỉ biết thở dài bất lực
vì không biết viết từ đâu và viết về cái gì.
Tôi đi gặp bạn bè để giãi bày. Thì ra ý tưởng có thể có sau vài
ly rượu nồng. Một cuộc hàn huyên của những cái đầu là vô giá. Miễn ở đó có sự cởi
mở, chân tình. Ta nói không cần phải đắn đo, và người nghe cũng chẳng hề chấp
nhất. Ý tưởng nằm ở đường chân trời. Trong trường hợp này, nó giống với tia nắng
cuối cùng vụt sáng và ta phải thấy trước khi nó vụt tắt.
3.
Ý tường là gì?
Câu hỏi khó nhất trong những câu hỏi xung quanh ta mỗi ngày. Nó
có thể chỉ là một vệt sáng lập lòe của đom đóm; tắt rồi hiện, đều đều. Đó là
cái ta cần mà không thể nắm bắt được. Hay nói chính xác hơn, ta chưa có đủ chiếc
vợt kiến thức để bắt con đom đóm ấy.
Thi thoảng, ý tưởng thật giống một đám mây. Ta thấy nó rõ ràng
nhưng chỉ trong khoảnh khắc sẽ lướt nhanh qua. Khi nó trôi qua, đã thay hình, đổi
dạng mất rồi.
Có những khi, ý tưởng đến và nằm lỳ trong góc tối của tri thức.
Mọi cách làm cho nó tỉnh giấc chỉ là vô vọng. Đó là khi ta cố tình không hiểu rằng,
cái nền hiểu biết chưa đủ để gọi dậy cả một khoảng tối mịt mùng. Ánh lửa của một
que diêm làm sao có thể đẩy lùi khoảng vắng của đêm đen?
4.
Ý tưởng luôn là người bạn đường khó tính. Điều ta tận nghĩ hôm
nay rất có thể sẽ trở thành điều cạn nghĩ của ngày mai. Không chỉ có một người
trăn trở mà có hàng triệu người không ngừng nghĩ suy, trang trải qua từng con
chữ. Và trong số đó, ta luôn là một trong những kẻ đứng sau cùng.
Quy tắc này là điều sẽ làm nên sự tốt đẹp của cuộc sống và hiểu
biết. Chính vì thế, để ý tưởng trở thành một điểm sáng dễ đồng thuận, rất cần sự
khác. “Sự khác” cũng giống như ánh mặt trời trong cơn mưa: có thì vẫn có nhưng
hiếm hoi và khó hiểu lắm. Ranh giới giữa cái đúng thì không mới; cái mới thì
không đúng – như cách nói của GS Hà Văn Tấn trong những năm bảy mươi của thế kỷ
hai mươi – cho đến tận bây giờ vẫn còn khó hiểu. Cái đúng-mới nào mà chẳng khó
hiểu? Nên nếu có ai đó nhận nhìn nó sai là chuyện muôn đời. Tất nhiên, cái
đúng-cũ mãi mãi là kẻ thù của ý tưởng.
***
Một nhà văn Pháp nói rằng, ý tưởng là một món hàng cực kỳ dễ hỏng,
nếu không kịp dùng ngay, nó sẽ hư nát tức thì.
Tôi nghĩ đầy là một câu nói hay và thật đúng. Đã không ít lần
tôi nghĩ ra một cái gì đó, nhưng vì lười biếng lại tự hẹn với lòng là để đến
mai. Nhưng cái ngày mai ấy không bao giờ trở lại nữa (!). Nếu có một ý tưởng
hay, hãy học cách của chim đại bàng, cắm thẳng đầu xuống, cho dẫu khoảng không
ta lao đến vẫn là một cõi mù mờ, cho dẫu “con mồi” đang nhảy nhót trên mặt đất
– cuộc đời đầy trắc trở…
TÔ VĨNH HÀ
Nhận xét
Đăng nhận xét