SÔNG TÍM
SÔNG TÍM
Nếu một ngày nào đó được trở
về vĩnh viễn với dòng sông kỷ niệm, Thạch Hãn – dòng sông “đá rướm mồ hôi” – sẽ
là chọn lựa trước nhất của hồn tôi.
Ta muốn có lại những chiều
nhạt nắng bên bờ Hãn Giang, ngồi gác chân bên mạn thuyền lắng nghe từng con
sóng vỗ, như ai kia đang gõ nhịp tang bồng, vẳng nghe tiếng chuông chùa Ái Tử
vọng về xa, hồn chùng xuống ngỡ mình là thi sỹ.
Và em, người con gái băng trinh
có nụ cười không tuổi, dải khăn voan màu tím hờ hững vắt ngang đôi vai hao gầy,
đứng đợi đò qua sông sau mỗi chiều tan học, khiến lòng trai quê bỗng thênh
thang hơn phố thị sau lưng.
Cả mối tình đơn phương đầy
ngu ngơ, vụng dại của anh nữa phải không em? Tim mới lớn khiến ngập ngừng lời
nói. Rồi có một buổi chiều em sang sông lần cuối, để về bên ấy. Để tháng ngày
còn lại nắng tím cả dòng sông khi chỉ còn một mình ta đứng lặng đến tê người
trên bến vắng. Thuyền nước vô tình – về đâu – về đâu. Hỏi gió, hỏi mây biết ai
kia đang ở phương nào…
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét