PHIÊU RỒI ẢO MỘNG
PHIÊU RỒI
ẢO MỘNG
Nhớ
người, thao thức triền miên
Canh
khuya, bấc lụi, dậy điên đảo lòng
Gió lay
tơi tả nụ hồng
Tưởng như
bão rớt cuốn lồng lộng xa.
Vào khuya
vò võ mình ta
Nhớ khi
say khướt giữa đà đượm yêu
Bây giờ
ái đã liêu xiêu
Kẻ nam người
bắc tình xiêu vẹo rồi.
Mây à, cho gởi mấy lời
Về phương thẳm ấy gọi mời mọc xưa
Ấp ôm kỷ niệm có thừa
Mà nghe đắng đót bởi lưa thưa buồn.
Thảng nghe tiếng thác sầu tuôn
Bao con
chim mộng đã tuồn tuột bay
Nồng yêu
nguội ngắt canh chầy
Liêu trai
thuở đó đã trầy trật cung…
HANSY
Nhận xét
Đăng nhận xét