Bài thơ TRE VIỆT NAM
được khắc vào Bia thơ kỷ
niệm
Một tấm đá lớn khắc những vần thơ trong bài thơ nổi tiếng Tre Việt Nam
cùng bút tích của tác giả - nhà thơ Nguyễn Duy - vừa được đặt tại khuôn
viên công sở UBND phường Đông Vệ, TP Thanh Hóa.
Tấm bia đá khắc bài thơ Tre
Việt Nam của nhà thơ Nguyễn Duy - Ảnh: Nguyễn Quỳnh
|
Đây là công trình Bia thơ kỷ niệm của chính quyền, người dân
phường Đông Vệ - quê hương nhà thơ Nguyễn Duy, nhằm tôn vinh sự nghiệp thơ ca của
ông.
Tấm bia đá khắc bài thơ Tre Việt Nam màu xanh có chiều rộng
1m, cao 2,35m, nặng 1,7 tấn, hình búp măng có nguồn gốc từ quê ngoại nhà thơ
Nguyễn Duy ở huyện Hà Trung (Thanh Hóa). Cạnh tấm bia được trồng một bụi
tre.
Tên tuổi của nhà thơ Nguyễn Duy gắn liền với các bài thơ như: Cầu
Bố, Đò Lèn, Hơi ấm ổ rơm, Ánh trăng... Nhưng có lẽ bài thơ Tre
Việt Nam - tác phẩm đã được giải nhất cuộc thi thơ của tuần báo Văn nghệ
năm 1972 - 1973, là bài thơ được nhiều thế hệ người Việt Nam trân quý, thuộc
lòng.
Ông Nguyễn Việt Hùng - bí thư kiêm chủ tịch UBND phường Đông Vệ (TP
Thanh Hóa) - cho biết bia đá được đặt trong khuôn viên công sở phường, như một
thông điệp gửi gắm tới các thế hệ hôm nay và mai sau luôn mang trong từng suy
nghĩ, từng việc làm của mình những phẩm chất truyền thống tốt đẹp của dân tộc
Việt Nam, con người Việt Nam được Nguyễn Duy khái quát trong bài thơ Tre
Việt Nam.
TER VIỆT NAM
Tre xanh
Xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lũy nên thành tre ơi? Ở đâu tre cũng xanh tươi Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu
Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều Rễ siêng không ngại đất nghèo Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù Vươn mình trong gió tre đu Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm Thương nhau tre không ở riêng Lũy thành từ đó mà nên hỡi người Chẳng may thân gãy cành rơi Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng Nòi tre đâu chịu mọc cong Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường Lưng trần phơi nắng phơi sương Có manh áo cộc tre nhường cho con
Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre Năm qua đi, tháng qua đi Tre già măng mọc có gì lạ đâu
Mai sau,
Mai sau, Mai sau... Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh
Nguyễn Duy
|
HÀ ĐỒNG
Nhận xét
Đăng nhận xét