31. LÂM BÌNH CHI BI KỊCH MỘT CUỘC ĐỜI

31.
LÂM BÌNH CHI
BI KỊCH MỘT CUỘC ĐỜI

"Hữu thù bất báo phi quân tử"

Hai chữ "quân tử" như một cái gì thật xa xỉ. Mà muốn lấy được nó có lẽ đổ máu là điều không tránh khỏi. 

Lâm Bình Chi - kẻ mang trong mình mối thù song thân chết thảm, như đã lột xác từ một tên công tử bột ăn no mặc ấm đến kẻ có kiếm pháp bất phàm nhưng lại ái nam ái nữ.

Cả cơ nghiệp Phước Oai tiêu cục dòng họ hắn bị phái Thanh Thành tuyệt diệt, cha mẹ hắn chết dưới tay lão gù Mộc Cao Phong. Hắn nhẫn nhục biết bao nhiêu, chịu muôn ngàn khổ cực để cuối cùng lại rơi vào cái bẫy mà Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh giăng sẵn.

Từ khi bước vào giang hồ, hắn đã nhìn đời bằng một con mắt khác. Trước đây, hắn ngông cuồng tự đại biết bao nhiêu thì giờ hắn ẩn nhẫn, chịu nhục bấy nhiêu. Tất cả những điều đó để làm gì? Báo thù. Lòng hắn như lửa đốt, ăn không ngon, ngủ không yên, cố sống cũng chỉ vì điều đó. 

"Oan oan tương báo biết đến bao giờ!"

Nhưng chúng ta hãy thử đặt mình vào địa vị hắn. Đâu có thể nhắm mắt tự an ủi mình, khi mà cha mẹ chết ngay trước mắt ta, còn ta thì biến thành một kẻ bần cùng đi đâu cũng bị truy đuổi.

Hãy xem việc báo thù của Lâm Bình Chi như một điều tất yếu. Đó chính là cái lẽ cần phải có trước một bi kịch như thế trên giang hồ. Nhưng với võ công mèo què của Lâm thiếu tiêu đầu thì sao có thể giết nổi chưởng môn phái Thanh Thành Dư Thương Hải? Và trong suy nghĩ của Lâm Bình Chi, Tịch tà kiếm pháp chính là phương tiện duy nhất để báo thù - là hy vọng của hắn. Nguyên nhân gây nên thảm cảnh của hắn cũng không gì ngoài Tịch tà kiếm phổ. Khi mà Phước Oai tiêu cục đã diệt vong, Lâm Bình Chi như đứa trẻ lên ba cầm nắm vàng đi giữa chợ, biết bao kẻ nhòm ngó bằng mọi thủ đoạn. Công khai có, lén lút có, và Nhạc Bất Quần với âm mưu thâm hiểm đã thắng, đem được Lâm Bình Chi về Hoa Sơn một cách đường đường chính chính.

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn."

Nhưng Lâm Bình Chi lại không thể làm được điều đó. Sau khi nhận ra mình chỉ là một quân cờ trong tay Nhạc Bất Quần, hắn hận tất cả, trong mắt hắn, đâu đâu cũng chỉ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi ngụy quân tử. 

Hành vi báo thù của hắn mới thật ghê rợn. Vờn bọn Dư Thương Hải như mèo vờn chuột. Kết quả dù bị đui mắt, Lâm Bình Chi vẫn vô cùng cuồng hứng cất tiếng cười man dại. Lúc này, sự thù ghét Lệnh Hồ Xung bắt đầu được bộc lộ. Tại sao lại như vậy? Là vì kiếm pháp Lệnh Hồ Xung quá cao cường, Lâm Bình Chi biết không thể nào bì kịp được chàng. Từ lúc mới đầu nhập vào phái Hoa Sơn, trong khi hắn còn võ vẽ vài chiêu nhập môn chưa thuộc thì đại sư ca đứng đầu bọn đệ tử, đã có chút oai danh trong võ lâm. Rồi bỗng nhiên kiếm pháp Lệnh Hồ Xung tăng tiến vượt bậc, vượt qua cả sư phụ, sư nương thì Lâm Bình Chi đã định ra được rằng muốn bằng được Lệnh Hồ Xung là điều mộng tưởng. Ngọn lửa ghen tỵ bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn. Đó như là hai thái cực ngược nhau, Tiểu ngụy quân tử Lâm Bình Chi thâm trầm xảo quyệt thì Lệnh Hồ Xung quang minh chính đại, bên này tàn nhẫn giết vợ thì người kia chung thủy hết mực. Hành động uống rượu Ngũ tiên giáo đã chứng minh cho điều đó. Hắn không muốn thua kém Lệnh Hồ Xung. Việc Lệnh Hồ Xung được quần hùng tả đạo nghênh đón cũng khiến hắn bất ngờ, trong phút khâm phục pha lẫn đố kỵ.

Nhưng rồi hắn cũng phải trả giá cho những hành động ngông dại của mình. Có lẽ cái kết bị giam dưới đáy Tây Hồ có phần nào tàn nhẫn với hắn nhưng lại là cái kết duy nhất hợp lý để Lệnh Hồ Xung không phụ đi ước nguyện của tiểu sư muội trước lúc lâm chung. Đáng thương cho cuộc đời đầy phong ba với dấu chấm hết đầy u buồn của Lâm Bình Chi.

"Bách niên phù thế, nhân giai mộng
Phù thế bách niên chân nhất thuấn."
(Cuộc đời trăm năm đều là mộng
Cuộc đời trăm năm như chớp mắt)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến