28. LÝ VĂN TÚ VÀ NỖI LÒNG ĐƠN CÔI

28.
LÝ VĂN TÚ
VÀ NỖI LÒNG ĐƠN CÔI

Nếu....

"Đạo dạy không nên yêu,
Vì yêu chỉ đau khổ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại,
Thấy yêu vẫn tốt hơn"


Tự cổ chí kim, thiên hạ vẫn dạy nhau rằng không nên yêu, rằng yêu là cội nguồn của đau khổ, rằng tình chỉ đẹp khi còn dang dở, rằng dù có yêu đắm say thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có lần phải khóc, phải đau đớn vì yêu. Thế sao bao nhiêu người vẫn cứ yêu; bao chàng trai, cô gái vẫn như những con thiêu thân chắp cánh lao vào ngọn lửa tình yêu đang rực cháy trong lòng. Chẳng phải yêu là đớn đau, yêu là khổ sao? Tại sao chẳng có ai lại chịu dừng chân trước bờ vực, chịu lấy tâm hồn, lý trí mình ra làm tấm gương soi sáng để nhìn lại mình, để nhìn lại bờ vực trước mặt mà dừng bước? Chẳng lẽ yêu lại tốt hơn thật sao? Cũng có thể vì tình yêu vốn là không có mắt, đã yêu là mù quáng thật rồi. Dù chưa yêu hay đã từng rơi vào vũng bùn ấy, thì cũng chỉ có thể dâng câu hỏi này cho lão thiên, chỉ có thể ngửa mặt kêu trời sao lại tạo ra cái bẫy quá ác với chúng nhân mà thôi. Liệu có ai có thể giải câu đố này, hay là vẫn như bao người vẫn mò mẫm trong bóng tối, tìm câu trả lời muôn thuở . 

Sa mạc Qua Bích mênh mông, gió cát kiêu hùng, liệu nơi đây có câu trả lời nào cho câu hỏi đang vang vọng trong đầu óc của cô bé Lý Văn Tú chăng? Còn chàng trai Tô Phổ, có bao giờ chàng biết được mối tình của Lý Văn Tú chăng? Hay chàng chỉ làm một cơn gió mát lướt qua , để rồi cuối cùng vẫn bay về với A Mạn. Dù có là bậc quốc sắc thiên hương, chàng vẫn chỉ dừng chân vuốt mặt rồi đi, để lại trong lòng người thiếu nữ bao nỗi thê lương. 

"Thà rằng yêu em mà đau khổ còn hơn cả một đời ta không biết em. ")

Yêu, chỉ một tiếng ngắn ngủi. Yêu, chỉ có 3 chữ cái. Thế mà sao bao người vẫn cứ sẵn sàng đau khổ vì 3 chữ này? Chẳng lẽ cứ đau khổ mới là yêu sao? Đã bao nhiêu lần, cứ muốn nói thật vui vẻ, cứ muốn thật thơ mộng, thế mà tình yêu Lý Văn Tú vẫn cứ đau khổ, vẫn cứ không cho chúng ta thấy hạnh phúc được.

Chúng ta không bàn về tình yêu, sự trái ngang của cuộc đời nữa, có nói thêm thì trái ngang vẫn là trái ngang, đau khổ vẫn là đau khổ và yêu vẫn cứ mãi là yêu. Đó là chân lý muôn đời. Nhưng nếu thời gian quay trở lại thì sao? Nếu như Lý Văn Tú không gặp Tô Phổ thì sao? Liệu nàng có bao giờ tự hỏi câu đó không? 

Nếu, cũng chỉ có 3 chữ cái, cũng mang bao nỗi niềm hối hận. Nếu, ước gì nó trở thành sự thật thì hay biết bao, nhưng đó mãi mãi vẫn là chữ nếu, đó vẫn không là sự thật. Lý Văn Tú vẫn phải gặp Tô Phổ, Tô Phổ vẫn cứ kết duyên với A Mạn và Lý Văn Tú vẫn cứ mãi mãi đứng trên ngọn đồi xa kia, nhìn 2 người bên nhau. Để rồi trong sa mạc Qua Bích khô cằn ấy, tiếng vó ngựa trắng vẫn cứ vang lên giữa cơn gió, mang theo cả suy nghĩ thơ ngây của nàng mỹ nữ Hán tộc:

"Những thứ đó tốt lắm, đẹp lắm! Thế nhưng ta không thích thì sao?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến