SANG NGANG

147
SANG NGANG

Em đi về phía không anh
Tim yêu vỡ vụn cau lành héo dây
Lấy chồng nhớ kẻ phương này
Ngồi buồn hốt hết gió mây đem về

Em đi bỏ lại lời thề
Anh dùm cất giữ trăng quê hôm nào
Đợi ngày lúa trổ lên cao
Em về thăm lại mà trao thơ tình

Dẫu rằng đã hết duyên mình
Câu thơ ân ái vẫn gìn trong tim
Hết rồi cái nợ cải kim
Em lên kiệu cưới để tìm chốn sang

Xuống thuyền em bước sang ngang
Còn anh lẻ bóng ngổn ngang nỗi lòng
Anh ơi có trách em không?
Tình duyên gảy đổ mặn nồng đã phai

Em đi khép lại tình ai
Còn đây trách nhiệm trên vai với chồng
Cảm ơn anh đã trọn lòng
Cho em tình nghĩa mặn nồng bấy lâu

Ra sau em hái lá trầu
Tặng anh kỷ niệm tình đầu dấu yêu.
Bây giờ lỡ phận cô liêu
Mong anh đừng trách thủy triều ngăn đôi

Vô duyên nên nợ xa rồi
Mong anh ở lại đừng thôi nhớ người.

Hoatim

THÔI ĐỪNG

Thôi đừng giả bộ thương tình
Nếu yêu là thật sao đành dứt dây? 
Để chia đôi ngã đau này 
Để ai hồng má, để ai lặng về.

Thôi đừng nhắc đến hẹn thề 
Bao nhiêu lời cũ phu thê đâu nào 
Quẳng đi tan giữa trời cao 
Cho vơi đôi chút trăng sao bạc tình.

Thôi đừng nhớ chuyện chúng mình 
Đã quay lòng bước, chồng chành đường tim 
Hết rồi duyên phận chỉ kim 
Pháo hồng lót mộng, mê chìm đời sang.

Thôi đừng đổ lỗi trời ngang 
Nguyệt Tơ cũng chịu khi thương thay lòng 
Đổi hình chuyển ý như không 
Tình yêu bỗng chợt sang dòng úa phai.

Thôi đừng ngúng nguẩy vì ai 
Đắm mê trời lạ nên thay dáng chồng 
Tự mình nhìn lại giữa lòng 
Còn chi ngày cũ mà mong cau trầu.

Thôi đừng nhắc lại phút đầu 
Chỉ là bồng bột chứ nào thiệt yêu 
Nên người dựng cảnh cô liêu 
Để đây hoang lạnh những chiều không đôi.

Thôi đừng giả giọng điêu lời
Đường mây cứ bước, mặc người chốn xưa...

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến