TIỄN BIỆT VÀNG THU
TIỄN BIỆT VÀNG THU
[Ngũ độ]
Từng chăn gối quyện dõi sao trời
Thơm vòi vĩnh nguyệt luồn trong gió
Ngát nỉ non tình lượn giữa khơi
Ngẫu hứng điên cuồng bay bổng dệt
Đài trang nóng rực mải mê dời
Thầm ao ước dạ nồng hương lửa
Cảm xúc bao trùm diễm mộng ơi
Lại ngỡ hồng duyên khó đổi dời
Thể phách đồng trinh mời mọc nũng
Âm đàn bí ẩn vỗ về khơi
Bồi thơm thảo mộng lần kiêu dáng
Khiến sững sờ tim buổi đẹp trời
Nẻo ái mờ sương chiều tĩnh lặng
Ta thầm tiễn biệt lá vàng rơi
*
TÌNH THU GỌI NHỚ
Nhìn theo cánh nhạn giữa lưng trời
Nghe hồn vắng lặng sầu tư khởi
Thấy dạ u hoài uất nghẹn khơi
Nỗi nhớ vô bờ chưa biến đổi
Tình yêu một bữa chợt chia dời
Bao ngày lẻ bóng ta ngồi đợi
Miệng vẫn kêu thầm cố hữu ơi
Đã mến thương nhau chớ vội dời
Để nghĩa say nồng duyên mãi gởi
Ru tình thắm đượm mộng hoài khơi
Khi chưa gửi hẹn cùng chung lối
Thì chớ trao yêu thệ với trời
Kẻo mối tơ lòng không thể cởi
Mi hờn vạn thuở suối châu rơi
Nhận xét
Đăng nhận xét