THÂN ĐỜI NHIỄU LOẠN
THÂN ĐỜI NHIỄU LOẠN
[Ngũ độ]
Lạc sắc tâm hồn giữa tỉnh say
Ngoái tưởng ngàn xưa mù mịt trũng
Hoài trông cõi mới hẩm hiu dày
Đường danh lấn đạp tim lòng vữa
Nẻo lợi chen càn trí não bay
Một thuở anh hùng nay bẵng khuất
Đành cam chấp nhận để qua ngày
Chí cả tâm hùng cũng rụi bay
Huyễn rượu bên triền thơm thảo biếc
Nồng thơ giữa gió lả lơi dày
Trầm hương dệt ngãi mời tim ướp
Lữ quán đong tình rủ nguyệt say
Sóng bủa thân đời mơ trượt mãi
Thời gian vẫn lướt mộng chưa bày
*
LỜI TÌNH CHƯA NÓI
Sao người đã lịm giấc say
Làm em lẻ bóng bên đèn cạn
Để dạ sầu đơn giữa gió dày
Lặng lẽ xem trời mây phủ kín
Âm thầm giõi cảnh nguyệt mờ bay
Rồi đêm ngủ gục bên sàn gỗ
Mở mắt nhìn ra đã lại ngày
Xem kìa trước ngõ nhạn vờn bay
Anh còn lịm đắm niềm mơ đẫy
Kẻ vẫn nồng mê giấc mộng dày
Chả thiết tha gì hương liễu đượm
Không vồ vập nhỉ sắc kiều say
Ngồi bên mà cứ lăn đùng ngủ
Ái hỡi lời thương chửa kịp bày.
Nhận xét
Đăng nhận xét