ĐƯỜNG XƯA TRỞ LẠI
ĐƯỜNG XƯA TRỞ LẠI
[Ngũ độ]
Kỷ niệm người ơi diễm mấy thừa
Nọ quãng triền mơ vầy cỏ biếc
Kia bờ dốc hẹn sưởi vòm trưa
Rồi hôm với mộng vào tiên cảnh
Lại bữa cùng trăng thưởng mứt dừa
Quá vãng đầy hương dần tỏa quyện
Nghe lòng thoáng trĩu cuộc tình xưa
Kìa ai mỹ lệ nép thân dừa
Tình mơn mởn dạ bừng câu diễm
Ngãi thiết tha lời vọng nẻo trưa
Nhớ chỗ yêu kiều say thượng uyển
Kèm đêm lãng mạn thức giao thừa
Vàng trăng thuở nọ dù xa mãi
Đọng giữa tim này buổi trú mưa
*
KHỜ
Tay run lọng cọng tưởng như thừa
Ông Trời cắc cớ trêu duyên sớm
Lão Nguyệt cợt đùa kết chỉ trưa
Hỡi gió đừng luồn soi áo lụa
Rằng dông chớ giật tốc hiên dừa
Hỏi ai chớm mở lời tâm sự
Còn giữ trong lòng kỷ niệm xưa .
Trời mưa núp đợi mái tranh dừa
Âm vang sượng sạo hơn ngày cũ
Bong bóng bập bồng suốt giấc trưa
Từng chiếc xe qua tình khắng khít
Từng cơn nước giạt rác dư thừa
Người xưa đâu nhớ người xưa nhỉ
Phố thị buồn tênh suốt tháng mưa . /.
Nhận xét
Đăng nhận xét