16. TÌNH YÊU VÔ VỌNG CỦA NGHI LÂM

 16.
TÌNH YÊU VÔ VỌNG CỦA NGHI LÂM

Người con gái ấy xinh đẹp như đoá hoa sen mới nở, tươi sáng như vừng trời hồng mùa đông, khuôn mặt trái xoan diễm lệ trên chiếc áo nâu sồng của người xuất gia. Nàng cạo đầu, nàng mặc áo của nữ ni mà đã khiến cho Vạn Lý Độc hành Điền Bá Quang phải mê mẩn, khi người con gái ấy bước vào, cả không gian như toả một thứ ánh sáng êm dịu, thánh thiện, tinh khiết. “Ngàn công chúa không ai bằng tiểu muội”:kiss:.

Nàng là Nghi Lâm-cô gái bé nhỏ của phái Hằng Sơn, người con gái xuất gia mà còn vương lòng trần tục. Thương cho Nghi Lâm quá, thương cho một mối tình đợi chờ trong vô vọng để thân xác héo hon của một thiếu nữ 18 tuổi. Cô gái ấy sống cả thời thơ ấu trên biệt viện Hằng Sơn, Nghi Lâm không thể ngờ cái ngày nàng đi theo sư phụ và các sư tỷ của mình xuống Hành Sơn lại oan trái đến như thế, hạnh phúc và cả bất hạnh vì thế cũng đã đến với nàng, lần đầu tiên biết yêu nhưng thương thay đó lại là tình đơn phương. Người con trai mà nàng gửi lòng là Lệnh Hồ Xung-người thiếu hiệp bất chấp tính mạng để cứu nàng. Hắn không ngờ đã dậy lên trong lòng nàng một tình cảm êm dịu. Nghi Lâm đã yêu Lệnh Hồ Xung, cả đời chưa ăn cắp một cái gì vậy mà vì Lệnh Hồ Xung nàng đã hai lần ăn cắp.... dưa:cryss:, cả đời tinh khiết và đẹp đẽ vậy mà sẵn sàng vào.... kỹ viện để đưa Lệnh Hồ Xung đang bị thương ra:kiss:. Vì Lệnh Hồ Xung nàng sẵn sàng chịu chết, chịu bị đày xuống 18 tầng địa ngục với ước mong duy nhất là cho Lệnh Hồ Xung được sống. Lời ước đầu tiên khi thấy sao băng không phải dành cho mình mà là dành cho người con trai mà mình yêu thương nhất.

Rồi cũng đến ngày Nghi Lâm trở về Hằng Sơn, nhưng tâm hồn nàng đã để lại dưới chân núi, một tâm hồn lang thang đi tìm Lệnh Hồ Xung và chờ đợi chàng. Tâm hồn ấy bay vất vưởng, vô vọng và mãi không bao giờ tìm thấy.
Nhưng cuối cùng ước mơ cũng đã thành sự thật, Nghi Lâm đã được gặp lại Lệnh Hồ Xung, được thấy Lệnh Hồ Xung là ước mơ quá đủ cho nàng, quá đủ đối với Nghi Lâm nhưng chưa đủ với người đọc chúng ta. Người đọc chúng ta yêu mến Doanh Doanh, nhưng sao vẫn mong được nghe một câu nói tình cảm của Lệnh Hồ Xung dành cho Nghi Lâm đến thế, dù biết sẽ không bao giờ được nghe câu nói ấy.

Rồi số mệnh đưa đẩy, Lệnh Hồ Xung chấp chưởng chức chưởng môn phái Hằng Sơn, Nghi Lâm trở thành đệ tử của chàng. Đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, chúng ta nhớ mãi cái ngày Lệnh Hồ Xung dẫn đám đệ tử của mình lên Tung Sơn để “tỷ võ đoạt soái”, đó là lúc tấn bi kịch của tình yêu thể hiện rõ nhất và tình yêu của Nghi Lâm là lớn nhất.

“Trong cả ngàn con mắt lúc này, chỉ có một đôi mắt duy nhất không nhìn lên Phong Thiên Đài xem hai lão Tả-Nhạc đánh nhau, ánh mắt của Nghi Lâm từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía Lệnh Hồ Xung “, chỉ ánh mắt ấy lầm rầm khấn nguyện cho chàng được yên lành, chỉ ánh mắt ấy yêu chàng hơn tất cả mọi sinh linh trên đời này, chỉ ánh mắt ấy…

Và đó là ánh mắt bất hạnh nhất !

Tình đơn phương của nàng đã không còn lối thoát ! Kim Dung chỉ dành cho nàng một đặc ân duy nhất, Lệnh Hồ Xung đã nghe được lời thổ lộ yêu thương của nàng. Cuối truyện, Kim Dung không nói rõ Nghi Lâm sẽ đi đâu về đâu, nàng sẽ thế nào, đơn giản vì chính ông cũng không thể tìm ra được một lối thoát nào cho cô gái đáng thương ấy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến