LẶNG

LẶNG

Tình xưa đó ra đi trong lặng lẽ 
Ta ngậm ngùi buồn tẻ chẳng than van 
Trả hết thôi cho gió núi mây ngàn 
Buông kỷ niệm chặt chôn niềm đau xuống.

Ngơ ngác mãi giữa khói chiều sương muộn 
Ngoái cung tình nao luống những hoài thương 
Tình yêu ơi, sao khúc khuỷu khôn lường 
Nào ai biết yêu thương chèn dang dở.

Xót xa lắm nghe buồng tim nức nở 
Vọng khúc sầu buông bỏ hết ngàn năm 
Còn chi đâu sắc mộng buổi trăng rằm 
Ta chết lặng giữa bão bùng tê tái.

Khúc tình thơ nào chi còn ở lại 
Tưởng thiên thu nồng mĩa... có đâu ngờ 
Ai xua tình nhuộm xám cõi tình thơ
Mùa thương hỡi, tim yêu giờ chết sững...

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến