NỒNG MẶN TƠ HỒNG
NỒNG MẶN TƠ HỒNG
[Trắc-Ngũ độ]
Môi nàng nhớ dạo hay làm nũng
Ngời hoan hỉ bước giữa cung đường
Diễm điệu đà khoe từng chiếc ủng
Tổ ấm xuân tình lãng mạn ngây
Vườn thơ cổ tích yêu kiều sũng
Thề trăng đã hứa tự xưa nào
Giữ nuộc tơ tằm không để úng
Dáng oải hương bừng đêm mộng sũng
Phỉ ngọt ngào dâng ngẫu hứng cuồng
Yêu mùi mẫn quét tàn dư ủng
Thiên đường khoái cảm vỗ về mơ
Thể phách hồi xuân chiều chuộng nũng
Hãy mặn nồng duyên dẻo ái tình
Tơ hồng đã quyến đừng rơi rụng
*
TÀN RỤNG
Cảm xúc chen đầy đôi mắt nũng
Quặn nhớ làm tim đập vẫy vùng
Cuồng mong khiến dạ cào ung ủng
Muôn lời giữa khóe miệng trào rung
Vạn ý trong làn mi ướt sũng
Mộng hỡi niềm riêng hỏi có cùng
Về đây dưới cảnh đêm tàn úng
Làm cho khóe mắt đau mềm sũng
Ngoài hiên gió lạnh xoáy loang chùng
Phía ngõ mưa sầu giăng rữa ủng
Kỷ niệm theo về những đợt hung
Niềm xưa trở lại từng cơn nũng
Lòng ơi chả nhẽ nổi cơn khùng
Bởi lá bên ngoài đêm cứ rụng
Nhận xét
Đăng nhận xét