MỘT THOÁNG DỖI HỜN
285
MỘT THOÁNG DỖI HỜN
Mùa trăng đã úa mà niềm đau dâng…
Sầu tuôn mấy đoạn, mộng tình rớt rơi
Xa nhau không nói một lời
Để người chốn cũ rã rời hồn đơn.
Gặp chi để phải miên man tình sầu
Xa đưa bóng ngã chân cầu
Gởi ai trăm mối úa chau cả lòng.
Dỗi hờn rồi mãi ngóng mong cuối trời…
Nhận xét
Đăng nhận xét