ĐẬP ĐÁ CÔN LÔN
ĐẬP ĐÁ CÔN LÔN
Theo tư duy về từ lon
mà bà Ninh Thị Thu Hương đã nêu trên thì chúng ta dễ dàng thấy rằng từ Lôn còn
nguy hiểm hơn. Bà lo xa “hãy giả sử người ta thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó”
thì từ Lôn không cần phải thêm mũ mà chỉ cần dấu vào là đủ nghĩ bậy.
Vừa qua, Cục Văn hóa
cơ sở (Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) có công văn số 409/VHCS-QLHĐQC gửi các
Sở VHTT-DL, Sở VHTT các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, Đài Truyền hình
Việt Nam, Đài Tiếng nói Việt Nam, Đài Truyền hình kỹ thuật số VTC, Đài Truyền
hình, Đài Phát thanh và Truyền hình các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương
và văn bản số 411/VHCS-QLHĐQC gửi Cục Phát thanh, Truyền hình và Thông tin điện
tử, đề nghị chấn chỉnh hoạt động quảng cáo của sản phẩm Coca-Cola vì cho rằng
nhãn hàng có dấu hiệu vi phạm quảng cáo.
Theo đó Cục Văn hóa cơ
sở đề nghị các Sở VHTT-DL, kiểm tra, rà soát hồ sơ thông báo sản phẩm quảng cáo
Coca-Cola đã tiếp nhận và yêu cầu chỉnh sửa cụm từ "Mở lon Việt Nam";
yêu cầu tháo dỡ sản phẩm quảng cáo trong trường hợp tổ chức, cá nhân không thực
hiện thông báo sản phẩm quảng cáo đối với quảng cáo trên phương tiện bảng,
băng-rôn.
Trong lúc dư luận đoán
già đoán non thì bà Ninh Thị Thu Hương, Cục trưởng Cục Văn hóa cơ sở, Bộ Văn
hóa - Thể thao và Du lịch (VH-TT-DL) đã lên tiếng giải thích từ “Lon Việt Nam”
có rất nhiều vấn đề vì “hãy giả sử người ta thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó”.
Đến đây thì chúng ta
phải tự hỏi liệu bà Ninh Thị Thu Hương có nhớ dến bài học mà mọi học sinh Việt
Nam lớp 8 đã từng học thuộc lòng; “Đập đá ở Côn Lôn” của nhà cách mạng Phan
Châu Trinh. Nếu bà Cục trưởng Cục Văn hóa hay các độc giả chưa đọc SGK lớp 8
nên không biết bài này thì xin mạn phép chép lại bài ''Đập đá ở Côn Lôn'' có mặt
trên trang 148 SGK Ngữ văn lớp 8 tập 1 kèm theo thơ:
“Làm trai đứng giữa đất
Côn Lôn,
Lừng lẫy làm cho lở
núi non.
Xách búa đánh tan năm
bảy đống,
Ra tay đập bể mấy trăm
hòn.
Tháng ngày bao quản
thân sành sỏi,
Mưa nắng càng bền dạ sắt
son.
Những kẻ vá trời khi lỡ
bước,
Gian nan chi kể việc
con con!”
Theo SGK, năm 1908,
Phan Châu Trinh bị ghép tội xúi giục nhân dân nổi loạn trong phong trào chống
thuế ở Trung kỳ nên bị đày ra Côn Đảo; đến tháng 6.1910, nhờ sự can thiệp của Hội
nhân quyền (Pháp),ông mới được tha. Bài thơ này làm trong lúc ông cùng các tù
nhân khác bị bắt lao động khổ sai.
SGK cũng giải thích
Côn Lôn: tức Côn Đảo, hòn đảo nằm ở đông nam nước ta, nơi thực dân Pháp lập nhà
tù giam cầm những chiến sĩ yêu nước và cách mạng. Tổng cộng từ Lôn xuất hiện
trên mặt sách 3 lần gồm 1 lần in to tên bài thơ, một lần in thường trong bài
thơ và một lần in nghiêng trong ghi chú. Tất cả đều được viết hoa hết sức nổi bật.
Báo Nhân Dân cũng từng
có bài “Khai thác tiềm năng du lịch Côn Đảo” mô tả Côn Lôn rất nên thơ:
"Chỉ riêng đảo lớn Côn Lôn, có hàng chục bãi tắm đã trở nên quen thuộc với
du khách: Ðầm Trầu, Hàng Dương, Phi Yến, Ông Ðụng, Ðất Dốc, Ðầm Tre, An Hải,...
tất cả còn đậm nét hoang sơ, sạch sẽ, trong lành quanh năm xanh biếc".
Chỉ có điều, theo tư
duy về từ lon mà bà Ninh Thị Thu Hương đã nêu trên thì chúng ta dễ dàng thấy rằng
từ Lôn còn nguy hiểm hơn. Thứ nhất, bà Cục trưởng lo xa “hãy giả sử người ta
thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó” thì từ Lôn không cần phải thêm mũ mà chỉ cần dấu
vào là đủ nghĩ bậy. Chưa hết, từ Côn vốn còn có nghĩa là “cái gậy” nảy sinh ra
vô vàn nghĩa lóng mà lại đi cạnh từ Lôn thì rất rất nguy hiểm cho học trò lớp 8
(vốn tuổi đang tò mò về giới tính).
Nhưng phải khẳng định
là hồi đi học thì tôi cũng không hề liên tưởng xa xôi như bà Ninh Thị Thu Hương
tư duy hiện giờ. Thậm chí, với đa phần học sinh thì Côn Lôn đã trở thành biểu
tượng cho tinh thần thép đầy cao quý. Còn bà Cục trưởng hồi xưa đi học có học
bài thơ này hay không, có tư duy Lôn ra Lon hay không thì quả thật tôi không biết,
chỉ mình bà Cục trưởng biết.
Phan Châu Trinh không
chỉ là một nhà hoạt động cách mạng và còn là một nhà giáo dục có ảnh hưởng lớn ở
nước ta đầu thế kỷ trước rất được nhân dân kính trọng. Hầu hết các thành phố ở
Việt Nam (và cả 2 miền nam bắc trước 75) đều đặt tên ông cho những tuyến đường
lớn. Tư tưởng, tinh thần, giá trị mà ông để lại cho hậu thế không bao giờ phai
mờ, bao gồm cả bài thơ “Đập đá ở Côn Lôn”.
Xin lỗi cụ Phan vì phải
nhắc lại bài thơ của cụ trong một tình huống không mấy hay ho này nhưng đó là
cách tốt nhất để cho thấy các bậc túc học không bao giờ suy luận từ kiểu thêm dấu,
thêm mũ.
Cũng mong rằng Bộ Giáo
dục và đào tạo không bị ảnh hưởng bởi suy luận kiểu bà Ninh Thị Thu Hương mà bỏ
bài thơ ''Đập đá ở Côn Lôn'' ra khỏi SGK.
Anh Tú
Nhận xét
Đăng nhận xét