PHƯỢNG HỒNG ĐẪM NHỚ
PHƯỢNG HỒNG ĐẪM NHỚ
[Nhạc]
NĂM nào cũng gợi dáng quỳnh hương
ĐẾN ran ký ức nồng suy tưởng
HÈ dậy nguyền ân đắm tỏ tường
LÒNG trải tâm tình loang diễm hướng
MAN chùng quá vãng đẫm ngời chương
MÁC xưa lưu dấu màu hoa phượng
BUỒN quyện bâng khuâng giữa mộng thường
MƯƠI lần lưu bút kịt dày chương
NGÀY nao tóc gió bồng thơm hướng
QUA ấy niềm mơ lựng ngát tường
CHỨA chất nỗi lòng thơ quyến phượng
CHAN hòa cõi mộng phú choàng hương
TÌNH xưa thoáng ngọt vùng tâm tưởng
THƯƠNG lắm người ơi kỷ niệm trường
*
MỘNG NGÀY QUA
AI người thuở nọ bước cùng tôi
ĐÃ đan kỉ niệm tình ươm mối
TỪNG kết vần thơ nghĩa nhú chồi...
NHẶT bóng thời gian mà cố lội
HOA lòng quãng ái cũng thầm trôi
THẤY tim nức nở vì duyên vội...
BUỒN bã trào dâng chỉ mấy hồi
THÔNG nhánh theo dòng lặng lẽ trôi
ĐƯỢC trở về nơi từng hợp lối
NỖI mong nhớ bạn đã khai chồi
VẮNG ai lạnh lẽo từng đêm tối
XA bến âu sầu mỗi bóng tôi...
NGƯỜI đâu có hiểu lòng đang rối
THƯƠNG lắm mà nay đẫm lệ rồi
Nhận xét
Đăng nhận xét