NGOÁI TƯỞNG PHƯỢNG XƯA
NGOÁI TƯỞNG PHƯỢNG XƯA
[Ngũ độ]
Ngoái tưởng xưa nào dạ bỗng se
Mộng vỗ về say hoài điểm xuyết
Tình bay bổng dệt mãi so kè
Tuôn trào ngẫu hứng mơ màng điệp
Cảm xúc tơ hồng giục giã ve
Cứ ngỡ muôn đời giao hưởng đẹp
Ngờ đâu biến cải tựa thân bè
Khung trời diễm lệ khúc đàn ve
Hồn nhiên mộng tưởng sa đà kháo
Hứng khởi tình yêu gạ gẫm kè
Giữa nhớ nhung về chao dạ bủa
Trong thờ thẫn dậy khiến hồn se
Chiều nay một bóng trầm tư mãi
Kỉ niệm vàng son trĩu nắng hè
*
TRÔNG ĐỢI NGƯỜI VỀ
Gió bỗng dồn âm tại vỉa hè
Như thầm bỡn cợt mảnh lòng se
Vì thương một thuở hoài đưa đón
Bởi nhớ từng hôm mãi cặp kè
Giữa mạn sân trường trao bức ảnh
Bên gờ khoảng cách dội lời ve
Vần thơ phối vững niềm kiên định
Phượng đỏ cài theo áo lữ hành
Quê nhà mủi giọng nẫu cùng ve
Hồn in đậm cảnh vành môi ướm
Đỗi tạc rành khi thể dáng kè
Thổn thức bao mùa xin Nguyệt Lão
Mơ màng trước ngõ đợi tàu xe
Hoàng hôn khẽ rót điều suy tưởng
Lối cũ buồn tênh trọn buổi hè.
Nhận xét
Đăng nhận xét