THƠ ĐƯỜNG VẪY GỌI

 
THƠ ĐƯỜNG VẪY GỌI
[Ngũ độ]
 
Quãng nắng nghiêng chiều phả mộng rơi
Tình vương giữa gió lả say ngời
Kìa bay bổng dạ khờ hương luyến
Nọ khát khao lòng diễm nẻo chơi
Đãi chốn kim bằng vui vẻ chuyện
Viền trang kỷ niệm thiết tha đời
Tơ tằm xướng họa trời cho hưởng
Giọt áng thơ nồng mãi chẳng vơi
 
Thơ cùng ái hữu chẳng hề vơi
Diễm vận lồng hương thắm tuổi đời
Mãi dệt mơ bồng loang tứ cảm
Luôn dìu mộng tỏa kết vần chơi
Tình thơm thảo bén lòng say đượm
Nghĩa mặn mà trao vẻ luyến ngời
Tửu đãi trà dâng vầy xướng họa
Nghiêng chiều giọt nắng lững lờ rơi
 
HANSY
*
BẾN TRĂNG TÌNH
 
Trăng tình lả lướt giữa tầng rơi
Hẹn gió cùng say lãng buổi ngời
Quyện với âm đàn bay bổng giỡn
Phiêu cùng nhịp sáo vẫy vùng chơi
Gieo từng vẻ thắm lên gần mộng
Thả những màu êm xuống cạnh đời
Ngắm cảnh thơ này ôi diễm tuyệt
Muôn sầu vạn úa cũng làm vơi
 
Vạn úa muôn sầu cũng phải vơi
Vì trong cảnh mộng bỗng yêu đời
Luôn thèm mỗi buổi về bên hẹn
Mãi thích hôm từng lại nẻo chơi
Thấy chửa làn môi cười rạng rỡ
Kìa xem vẻ mắt đượm hoan người
Bờ đây cõi đó mơ màng nhỉ
Hãy quyện đi nào chớ để rơi.
 
Hà Thu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến