BÊN TRỜI MƯA LẠNH...
763
BÊN TRỜI MƯA LẠNH...
Gởi về ai nỗi khổ chẳng hề nguôi
Se sắt nhiêu, hồn buốt, gió khuya ơi
Qua song cửa thả lời theo giọt rớt.
Ướt sũng tâm hồm, dốc ngược niềm mơ
Ta dầm mình trong khắc khoải vô bờ
Quay quắt lạnh giữa mùa khô tình rẽ.
Khi chúng mình xay kỷ niệm tình yêu
Có nhớ không, giữa sợi nắng nghiêng chiều
Vương tóc rối trên bờ phiêu lãng ngát.
Giở trang thơ đầy dịu mát ngày nao
Em hiện về trong mỗi bước lao xao
Ta chết lặng trước mơ hồ ảo ảnh.
Cũng xin hoài giấu giấc mộng vào tim
Có một ngày sẽ cất bước đi tìm
Niềm hạnh ngộ vương mang tình quá vãng...
Nhận xét
Đăng nhận xét