10. ĐÊM TRĂNG KHUYẾT

10.
ĐÊM TRĂNG KHUYẾT
(ngũ độ thanh)

Khỏa nỗi âu sầu một tiếng tơ
Mành thưa yển nguyệt hắt hiu chờ
Người ơi lạnh lẽo vì thương nhớ
Gió hỡi tiêu điều bởi lặng mơ
Phảng phất phong cầm trong ngõ chợ
Trầm ngâm bút mực giữa canh mờ
Thời gian vọng tưởng ngày tan vỡ
Nghĩ ngợi đêm trường mắt mở trơ


+Minh Hien 
**************
Họa
1.
TÌNH ĐÔNG
Đông về quạnh quẽ khúc vò tơ
Dõi nguyệt màng ai để ngóng chờ
Gió thổi từng cơn thùa quãng lợ
Sương luồn những vạt khỏa niềm mơ
Canh dài mộng trỗi đầy nhung nhớ
Buổi vắng sầu tuôn đẫm mịt mờ
Cách biệt nhưng tình không đổ vỡ
Trong lòng dẫu lắm khoảng buồn trơ
+phan huu cuong 
2.
ĐỢI CHỜ
Nối đoạn duyên buồn phủ quãng tơ
Chìm trong cõi ảo tháng năm chờ
Vì lưu luyến một thời yêu lỡ
Những tiếng thương lầm bởi mộng mơ
Bến đã xa thuyền quên buổi nợ
Tình đi bỏ ái biệt trăng mờ
Tìm ngơ ngẩn mãi người đâu nhớ
Để hóa mây ngàn giữa trọi trơ
+Minh Hien 
3.
ĐÔNG GIÁ
Canh dài lỗi nhịp tiếng đàn tơ
Ướt đẫm nguyền xưa lạc nẻo chờ
Lạnh lẽo thân gầy bao buổi nhớ
Âm thầm dạ héo những ngày mơ
Tình trôi chốn hẻo lòng tan vỡ
Nghĩa thả triền côi ái nhạt mờ
Giữa cảnh buồn tênh mà lịm đớ
Đông về gió tạt mảnh hồn trơ
+phan huu cuong 
4.
VỌNG SẦU
Gẩy khúc âm sầu trỗi nhịp tơ
Lời vang lệ nhỏ nỗi mong chờ
Người đau tận tuỷ mang đời lỡ
Dạ nẫu theo đàn bỏ giấc mơ
Ngự chốn lầu cao ngoài ngõ đỏ
Dìm nơi đất bẩn giữa sương mờ
Hai đường cách biệt không còn chỗ
Vẫn ở bên mà tựa đá trơ
+Minh Hien 
5.
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Chan hòa khoảng vắng rợp hồn tơ
Nẻo ái còn vương vẫn đợi chờ
Rủ áng mây buồn che mộng vỡ
Xua làn gió lộng rải tình mơ
Đìu hiu bến cũ mưa trào lợ
Quạnh quẽ bờ xưa sóng phủ mờ
Lẻ bóng riêng mình sao lại ngỡ…
Đông luồn nỗi nhớ để mà trơ
+phan huu cuong 
6.
AI NHỚ
Lạnh lẽo đông buồn nối chỉ tơ
Ngoài hiên gió gọi tưởng ai chờ
Thầm trao nụ ái theo lời mở
Lặng ngắm hoa hồng gửi cõi mơ
Cũng tại thời gian làm trắc trở
Làm cho sắc đẹp phải phai mờ
Xuân thì có tuổi mà sao nỡ
Đã mấy năm rồi phận lẻ trơ
+Minh Hien 
7.
DÕI ĐÔNG
Ai người đã trói sợi hồng tơ
Thả mộng rồi gieo những thoáng chờ
Ái dệt chưa tròn sao đổ vỡ
Tình xây chửa trọn bỗng tàn mơ
Cho lòng quặn thắt niềm yêu nhỡ
Để dạ vùi đau nỗi nhớ mờ
Thảng thốt trường canh ghìm quãng lợ
Đông cùng nhịp thở dõi mùa trơ
+phan huu cuong 
8.
MỘNG THIẾU NỮ
Vẽ mộng êm đềm để vướng tơ
Nào ai hiểu thấu mỗi đêm chờ
Luôn dành tất cả người duyên nợ
Vẫn đợi muôn ngàn cảnh ước mơ
Bởi lẽ yêu nhiều nên cứ sợ
Rồi đây mất cả sẽ lu mờ
Đời con gái khổ khi lầm lỡ
Lẻ bóng cô phòng phận nhẵn trơ
+Minh Hien 
9.
KHÚC SẦU ĐÔNG
Đêm dài vẳng một tiếng cầm tơ
Có phải người đang lặng nỗi chờ
Nốt thả âu sầu như mộng lỡ
Cung rền thảng thốt tựa buồn mơ
Đìu hiu quãng vắng lòng trăn trở
Ảo não phòng cô bóng mập mờ
Đoản khúc tình tan rồi vụn vỡ
Đông dìm dạ héo đẫm màu trơ
+phan huu cuong  
10.
RỐI TƠ
Giữa nẻo buông cầm đứt đoạn tơ
Đường xưa kẻ ấy biệt không chờ
Quay về xót phận đang còn dở
Trở lại đau lòng đã hết mơ
Tưởng ái chung tình nên nghĩa vợ
Mà tim phản bội khiến gương mờ
Vài câu dối gạt làm duyên lỡ
Vẫn cố tươi cười để mặt trơ
+Minh Hien 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến