NGƯỜI ƠI NHỚ MÃI
NGƯỜI ƠI NHỚ MÃI
[Ngũ độ]
Cổ tích trầm hương nhiễu sự bừa
Khiến ngả nghiêng lòng rơi ngõ cụt
Thêm lầm lỗi chuyện phủ vòm trưa
Dời thay mộng ước tiêu điều hẻo
Giã biệt tình nhân khắc khoải thừa
Nuối cỏ may nào hôm dã ngoại
Chi còn thuở ấy nhịp đòng đưa
Người ơi nhớ mãi nhạc giao thừa
Vào đêm dạo phố yêu chiều vẻ
Có buổi băng vườn gặp gỡ trưa
Hết thảy mơ mòng duyên đẹp vẫy
Giờ đây thổn thức nỗi đau bừa
Tim hờn giận cũ hoài đay nghiến
Lỗi hẹn trong lòng rả rích mưa
*
TIẾNG TƠ LÒNG
Sầu trăng cõi lẻ nhớ nhung bừa
Hoang trời cuốc gọi tê ngày lửa
Quạnh tiếng ve dồn nẫu Kỷ trưa
Đếm giọt thời gian hoài tuổi rữa
Nhìn trang ký sự hiểu xuân thừa
Chong đèn ngóng kẻ bờ vai dựa
Tủi Khúc tơ chùng trỗi vọng đưa
Thuở biết gì đâu lại giỡn bừa
Dẫu trải xa rồi tim nhớ đọng
Mà mong trĩu ấy dạ hờn chưa
Hoa nồng một chốn còn vương đẫm
Nụ thắm ngàn năm mãi chẳng thừa
Cứ vẫn nhìn mây tìm mộng nẻo
Đem lòng khắc khoải nỗi buồn đưa
Nhận xét
Đăng nhận xét