THOẢNG CHÚT HƯƠNG XƯA
386
THOẢNG CHÚT HƯƠNG XƯA
Cớ sao đành phải chịu rơi rớt thề
Để cho nắng xát buồn tê
Trái tim lẻ điệu giữa thê thiết nhàu.
Để ngàn năm phải ngậm đau đớn lòng
Chân trời góc bể mờ trông
Xót thương nẻo cũ rụi mông quạnh đời.
Sầu đong kín ngọn, có mời mọc chi
Đã tàn hai chữ xuân thì
Còn chau ngần lệ giữa bi đát nguyền.
Mùa thương úa sạm khúc uyên ương nào
Đành cam ngượng vẫy tay chào
Thề xưa khép lại bởi hao hớt tình...
Nhận xét
Đăng nhận xét