ĐÃ HẾT THẬT RỒI
617
ĐÃ HẾT THẬT RỒI
Bởi khó quên khi hồn luôn nhung nhớ
Em lừa mình vào trong giấc mộng cũ
Thì làm sao dĩ vãng chẳng tìm về?
Nhưng vài khi lẫn nước mắt thương đau
Đã vướng tình, mấy ai không nhuốm u sầu
Nhưng không yêu thì đời vô nghĩa quá!.
Bởi làm sao quên ngay được, phải không em?
Có chắc là em không nhớ gì thêm
Ân tình cũ của ngày xưa luyến ái?
Thiêu hết đi những kỷ niệm đau lòng!
Cái tên giờ chỉ là những chữ trống không
Đừng nhớ nữa con người nhiều phụ bạc.
Khiến hai người thương trở lại hận nhau
Em đã biết lỗi này không do ai làm đau
Thì cũng ủi an cho lòng anh nhiều lắm.
Chiều dần lên, đã đến lúc chia tay
Chúc em sớm lãng quên cuộc tình này
Đón niềm yêu mới để lòng em rộn rã...
Nhận xét
Đăng nhận xét