HỒN MỘNG


23
HỒN MỘNG

Nhớ người, nỗi nhớ triền miên
Canh khuya, bấc lụi, gọi tên mơ màng
Gió lay khóm lá cuối giàn
Tưởng như ai đó ghé sang thăm mình!

Trời khuya càng nhớ cuộc tình
Nhớ khi say đắm chúng mình có đôi
Mà sao trời nỡ chia phôi
Kẻ nam người bắc đắng lời xót xa.

Mây ơi, nương gởi tình ta
Về bên chốn ấy làm quà người yêu
Ấp ôm dáng liễu mỹ miều
Cho khơi tim ái dệt điều lã lơi…

Thảng nghe gà gáy, sáng trời
Bao con chim mộng xa rời mù tăm
Hương yêu phảng phất chỗ nằm
Hay liêu trai đó mộng vàng có nhau?

HANSY
*
NHỚ ANH

Ai đưa gió ấy lên trời
Đôi ta thăm thẳm biệt lời vắng nhau
Con cá nó quẩy bờ ao
Giận hờn ai lắm trăng sao lại chìm.

Nỗi buồn cứ trở về đêm
Da diết nỗi nhớ bước thềm không anh
Lao xao gió thổi buông mành
Soi trong một bóng trăng thanh hao gầy.

Anh ơi có thấu lòng này
Nhớ nhung một mớ nghe cay lệ hàng
Ôm gối nằm nhớ tình lang
Chăn đơn lạnh buốt nốt đàn rớt rơi.

Nhặt cau cau rụng tả tơi
Nhớ thương réo rọi rối bời trong em
Nhẹ nhàng trong khoảng trời đêm
Xa xa thấp thoáng giấc đềm tình quân.


Hoatim

Nhận xét

Bài đăng phổ biến