ỨC LÒNG


213
ỨC LÒNG
[Giao cổ]

Tình yêu cuối nẻo úa phai rồi
Quá vãng hoan tình nuối tiếc ơi
Ái cũ lặng đìu hiu xót dạ
Ê chề đợi bóng nghĩa nào vơi
Tưởng là thẫm ước đời sum hiệp
Đâu biết sai nguyền thệ rớt rơi
Thơ thẩn một mình trong kỷ niệm
Sâm Thương cách trở biệt tăm lời

Sâm Thương cách trở biệt tăm lời
Níu mấy bây giờ ái vẫn rơi
Cứ tưởng chân lòng duyên chẳng đổi
Ai dè bạc phước mộng rồi vơi
Chia lìa hỡi gối chăn choàng hận
Mây nước tích hờn giã biệt ơi
Bóng đổ chiều nghiêng sầu quạnh hắt
Tình yêu cuối nẻo úa phai rồi

HANSY

MONG GẦN

Dạ hỡi lòng thương nhớ kẻ rồi
Men tình đã nhuộm kín người ơi
Làm sao được nhỉ cho tàn vợi
Sẽ phải thế nào để loãng vơi
Cứ bảo xa hoài mi ướt rượi
Và đòi biệt mãi lệ trào rơi
Buồn em lặng lẽ qua thềm đợi
Muốn gọi kìa môi ngọng nhíu lời

Muốn gọi kìa môi ngọng nhíu lời
Ai người cuối nẻo bóng chiều ơi
Tình em dệt thắm hoài không vợi
Nghĩa ấy đơm nồng mãi chẳng vơi
Mắt gợn sầu đây tàn rã rượi
Môi nhòe nhạt đó lạnh lùng rơi
Này đêm chớ để màu loang gợi
Dạ hỡi lòng thương nhớ kẻ rồi.

Hà Thu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến