NGHÈN NGHẸN TÌNH RƠI
712
NGHÈN NGHẸN TÌNH RƠI
Mùa thương tạnh lắng cạn lơi lả tình
Ngoái về cái thuở bình minh
Mà nghe kỷ niệm dậy linh cảm sầu.
Vầng trăng sao bạc khiến đau đớn lòng
Bẽ bàng duyên phận long đong
Dõi về cuối nẻo có mong mỏi gì.
Để thêm ướt đẫm những chì chiết thâm
Người đi tít phía xa xăm
Tiếc thương có mấy chẳng tăm tích về.
Vẫn mơ người mãi vẹn thề thốt xưa
Nắng hồng sau ngưỡng lần mưa
Tình ta sáng lại thuở dưa muối nào…
Nhận xét
Đăng nhận xét