LẠC CÁNH BÈO TRÔI
LẠC CÁNH BÈO TRÔI
[Ngũ độ]
Hụt hẫng tình yêu thảm lắm rồi
Mộng bẽ bàng chua đành tắt ngủm
Duyên hờ hững mặn phải ngừng thôi
Ưu phiền trống rỗng lan tràn quậy
Thống khổ buồn thiu vật vã trồi
Ngỡ thắm trầu cau vầy hiệp cẩn
Ai dè phản trắc bạc tày vôi
Cuồng phong thảm khốc chặn mơ trồi
Yêu vì bỗng chốc tiêu tùng rụi
Xúc cảm âu là gạt gẫm thôi
Ngãi hẹn hò trăng dần mỏng loét
Tình bay bổng nhạc cũng xa rồi
Chiều nay lạc bước triền thương cũ
Kỷ niệm phai mờ bão cuốn trôi
*
NƯỚC DẠT TRÔI
Tình buông lặng lẽ buổi xưa rồi
Hay thầm chốn cũ còn ghi lại
Bởi ít hôm nồng vẫn vậy thôi
Ngắm cảnh đìu hiu hồn dại lỡ
Nhìn mây khắc khoải dạ đau trồi
Nào ai cứ nhủ hờn yêu nẫu
Phận hẩm duyên hờ ngỡ trắng vôi
Chờ câu nhớ gửi bỗng sông trồi
Tim gầy mãi đọng như ngày ấy
Lá thẫm luôn chờ tựa ngả thôi
Dẫu một lần say này chẳng cứ
Mà muôn tiếng gọi nữa đâu rồi
Sương chiều đã thoảng trời lem tối
Để rũ hương thì nước dạt trôi
Nhận xét
Đăng nhận xét