TIỄN NGƯỜI RA ĐẢO

127.
TIỄN NGƯỜI RA ĐẢO

Khuất mờ bóng dáng vào sương hạ 
Đau hỡi hồn ai nào phải đá 
Ái đượm duyên cầm lặng cõi xa 
Chí hùng bão vượt bày tâm cả 
Sóng trầm êm biển nhạc tình ca 
Địch đến vững tay nòng pháo giã 
Giấu kín trong lòng giọt lệ sa 
Để người sương gió hoài yên dạ

HANSY



MÙA PHƯỢNG ẤY

Năm nào phượng thắm thơm trời hạ 
Hai đứa im lìm trên ghế đá 
Niên cuối não lòng xót khắp ra
Buổi cùng lặng tiếng sầu loang cả 
Ve buồn trỗi khúc biệt gần xa 
Hoa thảm chao hồn lơi gióng giã 
Kỷ niệm ơi hời quấn quýt ta 
Niềm thương nhức nhối hoài trong dạ

HANSY

TIẾC NUỐI

Thu về tiếc nuối ngày nao hạ 
Kỷ niệm mơ màng in khắc đá 
Đầu nép ngực trăng trí dạt là
Tay choàng thân gió hồn lâng cả 
Bồng bềnh vũ khúc vọng lời ca
Bát ngát nghê thường vang nhịp giã
Rồi đắng tình ân giữa hôn tà 
Để năm tháng mãi sầu chen dạ

HANSY



THẢM THÊ

Và rồi thơm thảo qua nồng hạ 
Để mảng tình si khờ tựa đá 
Ôi xót đau nguyền bạc bẽo nha 
Hỡi ran rát mộng tềnh toang cả 
Phũ phàng hương lửa giống mực pha 
Khắc khoải tâm hồn như sét giã 
Quá vãng còn đâu chút đượm đà 
Buốt lòng thê thảm choàng quanh dạ

HANSY


MÙA PHƯỢNG CUỐI

Nỗi buồn phượng cuối thầm loang hạ 
Vắng lặng lòng ai nào gỗ đá 
Sách vở cô thầy sẽ cách xa 
Lớp trường bạn hữu rồi ly cả 
Bâng khuâng hồn lạc lúc chia lìa
Rơm rớm mắt sầu khi biệt giã 
Áo trắng thôi cài những đóa hoa 
Chao chùng tâm trạng ngù ngơ dạ

HANSY

Nhận xét

Bài đăng phổ biến