QUÁ VÃNG MẬT ĐƯỜNG
QUÁ VÃNG MẬT ĐƯỜNG
[Ngũ độ]
Nàng thơ quyến rũ thoảng qua nền
Say tằng tịu bướm đêm cuồng nũng
Giục nỉ non lòng tiếng khẽ rên
Gợi cảm trang đài xao xuyến trĩu
Đồng tâm trúc phượng mải mê rền
Hương kiều diễm toát ngây đờ dạ
Những lúc trăng huyền khởi mộng lên
Huyễn diệu cuồng quay bủa sấm rền
Tuyệt diễm yêu kiều lơi lả phết
Mê hồn sảng khoái ngọt ngào rên
Dìu bay bổng nguyệt nuông chiều ấy
Nựng vỗ về hoa ủ ấp nền
Tổ ấm đôi mình thêu mỹ lệ
Tâm đầu ý hợp đã thành tên
*
BUỒN KHÔNG TÊN
Nhìn theo nắng đổ giọt vương nền
Loang vùng mộng cũ mờ khơi réo
Lặng chỗ sương gầy ướt chảy rên
Khoảng rỗng còn rơi mùa gió lạnh
Niềm riêng cũng lội buổi mưa rền
Duyên tàn mấy độ sầu muôn thuở
Vẫn thấy chưa ngừng nổi hiện lên
Chừng trông cuối bãi thổi mây rền
Nghe vùng chỗ ngực còn reo nhói
Trải mộng nơi lòng cũng khóc rên
Giọt nước sương nằm rơi mỗi nẻo
Cùng hơi gió thoảng rụng bên nền
Bao chiều nắng đổ hoàng hôn gọi
Có những cơn buồn chẳng đặt tên
Nhận xét
Đăng nhận xét