MẶT TRỜI VẪN RẠNG
590
MẶT TRỜI VẪN RẠNG
Mà hương nồng say tỏa kín trời trăng
Dẫu lập lòe như đom đóm đại ngàn
Nhưng vô tận niềm thương trong đó.
So với niềm khao khát hái trăng yêu
Em thả hồn bay vút giữa sương chiều
Không kịp nhớ lời can ngăn thuở ấy.
Nài ép, van xin chỉ vô ích ơi người
Dẫu lòng này hoài vọng mãi không thôi
Tình ngày đó từ đây đà tắt rụi.
Là đành lòng băng giá mãi sao Em?
Vẫn có Ta đây, tim mãi nguyện thầm:
Đừng buồn nữa, người ơi, đừng thế nữa!
Nhận xét
Đăng nhận xét