BẠN CŨ TRƯỜNG XƯA
BẠN CŨ TRƯỜNG XƯA
[Thuận nghịch độc]
Bạn ơi buồn rũ héo xuân thì
Trường buông lớp rã hồn cay mắt
Phượng dỗi ve sầu lệ ướt mi
Hương sắc tỏa bừng thơm sách vở
Nghĩa ân tràn lộng biếc thơ kì
Đường hoang nẻo quạnh vùi sâu thẳm
Sương khói vọng tìm mãi khắc ghi
Thẳm sâu vùi quạnh nẻo hoang đường
Kì thơ biếc lộng tràn ân nghĩa
Sách vở thơm bừng tỏa sắc hương
Mi ướt lệ sầu ve dỗi phượng
Mắt cay hồn rã lớp buông trường
Thì xuân héo rũ buồn ơi bạn
Ly biệt xót lòng dạ vấn vương
*
LẶNG NHỚ SƯƠNG CHIỀU
Sượng tím màu môi sắc lỡ thì
Trường cũ thuở mong thầm tủi mắt
Phượng xưa thời nhớ lặng buồn mi
Hương tình có đợi miền nao kỷ
Hướng mộng còn thương nẻo mấy kì
Đường nhớ hẹn trao thề mãi giữ
Sương mù cảnh ấy buổi lòng ghi
Giữ mãi thề trao hẹn nhớ đường
Kì mấy nẻo thương còn mộng hướng
Kỷ nao miền đợi có tình hương
Mi buồn lặng nhớ thời xưa phượng
Mắt tủi thầm mơ thuở cũ trường
Thì lỡ sắc môi màu tím sượng
Ly sầu dạ kẻ vắng chiều vương.
Nhận xét
Đăng nhận xét