DÕI CÁNH PHƯỢNG XƯA

 
DÕI CÁNH PHƯỢNG HỒNG
[Bát điệp-Ngũ độ]
 
Giữa nắng nghiêng chiều gởi PHƯỢNG xưa
Thầm ghi PHƯỢNG đỏ ánh không thừa
Nồng thơm cánh PHƯỢNG ngày buông lả
Diễm ngát  mây trời PHƯỢNG nở thưa
Noãn PHƯỢNG lồng tim tình phủ biếc
Trầm hương tỏa sắc  PHƯỢNG ken vừa
Mà sao nhớ PHƯỢNG rền tâm khảm
Ngẫu hứng theo hoài nẻo PHƯỢNG đưa
.
Mê hoài quá vãng PHƯỢNG đòng đưa
Cõi PHƯỢNG hồng xinh thỏa mấy vừa
PHƯỢNG đỏ nghiêng lòng mơ quãng ngái
Tim nồng ngắm PHƯỢNG dõi làn thưa
Ngời hương gác PHƯỢNG triền miên bổng
Sũng PHƯỢNG đài trang hóm hỉnh thừa
PHƯỢNG đã bay rồi lem cổ tích
Thương mình nhớ PHƯỢNG diễm kiều xưa
 
HANSY
*
TÂM SỰ CÙNG PHƯỢNG ..
 
Tôi về nhặt cánh PHƯỢNG trường xưa
PHƯỢNG nhớ hay chăng , thuở giỡn đùa ?
Héo rũ màu tươi , buồn PHƯỢNG khóc
Phai tàn sắc PHƯỢNG rụng lưa thưa
Người ơi , PHƯỢNG đứng chờ đây mãi
PHƯỢNG hỡi , còn lâu gặp để vừa
PHƯỢNG biết người xa hoài kỷ niệm ?
Chiều buồn PHƯỢNG tiếc .. gió ĐUNG ĐƯA ..
.
ĐUNG ĐƯA PHƯỢNG khẽ : chỗ còn chừa
Gốc PHƯỢNG mời ngồi giữa nắng trưa
Mấy độ mong hoài cây PHƯỢNG cũ
Bao ngày nhớ PHƯỢNG thắm duyên ưa
Ve ngâm chốn PHƯỢNG bừng hoa đỏ
Tớ học nơi nầy PHƯỢNG rõ chưa ?
PHƯỢNG có trông mong ta trở lại ?
Thương về dáng PHƯỢNG .. bóng trường xưa ..
 
Trà Mi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến