MÙA XƯA VẪY GỌI

 
MÙA XƯA VẪY GỌI
[Ngũ độ]
 
Giọt đắng loang thềm nỗi tủi khơi
Vùi yêu bẵng nhớ mộng tơi bời
Lòng thê thảm gõ luôn cào xới
Cõi hắt hiu sầu chẳng chịu vơi
Hẳn tiếng thời gian dần lãng đợi
Âu mùa hạnh phúc cũng đành rơi
Rồi không gượng điểm màu son mới
Để ái tình xưa quạnh giữa đời
 
Để ái tình xưa quạnh giữa đời
Nên là giấc mộng cũng đành rơi
Hương thề bữa đó tiêu điều vợi
Nẻo ước hôm nào lặng lẽ vơi
Rệu rã tinh thần đau buốt gởi
Tèm lem thể phách ngọt thơm rời
Mà nghe quá vãng triền miên khởi
Giọt đắng loang thềm nỗi tủi khơi
 
HANSY
*
NHẠT NHẼO
 
Sao mà lỡ để phím sầu khơi
Vẫn chỉ mình ta ruột rối bời
Tủi thấu bao ngày tâm ngỡ vợi
Thương hờn những khắc dạ nào vơi
Vườn xưa rũ héo nhành hoa đợi
Cổng cũ khô cằn đọt lá rơi
Viễn cảnh ta cùng đan mộng mới
Giờ đây lỡ dở tội duyên đời
 
Hoài mơ hạnh phúc ở trên đời
Dỗi kẻ vô tình lại đánh rơi
Bởi ý không hòa ân sẽ vợi
Do lòng chẳng hợp nghĩa dần vơi
Vần yêu mới chọn còn chưa gởi
Khoảng nhớ vừa trao đã vội rời
Bỗng thẹn tim hồng luôn khấp khởi
Dâng trào kỉ niệm những dòng khơi.
 
Dung Nguyên

Nhận xét

Bài đăng phổ biến