GỞI KHÚC ÂN TÌNH
GỞI KHÚC ÂN TÌNH
[Ngũ độ]
Để cánh thơ buồn mãi vọng ngân
Mộng rã rời tim rầu phủ sắc
Tình chao đảo dạ khét xuyên vần
Đau lòng hẹn ước ê chề ngãi
Mỏi mắt trông chờ nhão nhoẹt thân
Đã thế thời gian vùi kỷ niệm
Làm cho quyến rũ nhạt phai dần
Đâu rồi khát vọng lễ thành thân
Thiên đường vắng bặt tiêu điều cảnh
Cổ tích buồn thiu khập khiễng vần
Khiến bẽ bàng trong chiều tửu cạn
Nên gầy guộc giữa tiếng lòng ngân
Người ơi có dịp còn thăm hỏi
Thượng uyển cùng vui chớ lữa lần
*
LẠC GÓT
Nhưng lòng thổn thức tựa còn ngân
Thêu tràn buổi mới say tình nhẫn
Đã hiểu ngày mong dệt nhớ vần
Dẫu gửi sầu kia từng đắm bận
Hay chờ mộng ấy những buồn thân
Này tim nhói cuộn mà yêu vẫn
Để thẫn thờ ngây lạc gót dần
Vơi đầy khắc khoải lỗi lầm thân
Vì mơ nữa ngóng hoài bao bận
Bởi níu càng trông chợt mỗi vần
Dạ đắm xuyên nhầu thêm tủi nhẫn
Sâu vời xót tiễn nẻo hờn ngân
Nào đâu thuở trước thềm xưa vẫn
Chẳng biết giờ sao bỗng ngại lần
Nhận xét
Đăng nhận xét