BỎ RƠI VIỆT NAM:-53-VIỆC CẮT GIẢM VIỆN TRỢ QUÂN SỰ MỚI

 
BỎ RƠI VIỆT NAM:
53-VIỆC CẮT GIẢM VIỆN TRỢ QUÂN SỰ MỚI

Trong khi Ủy ban Đối ngoại tranh luận về tính khả thi của việc viện trợ thêm cho Sài Gòn, Ủy ban Phân bổ Ngân sách Hạ viện cũng đang phân tích yêu cầu viện trợ. Sau nhiều cuộc tranh luận, Ủy ban này khuyến nghị rằng số tiền yêu cầu là 1,45 tỷ đô la nên được giảm xuống còn 922,6 triệu đô la, cộng với 77,4 triệu đô la tiền chưa sử dụng. Khi dự luật được đưa ra Hạ viện vào ngày 6 tháng 8, John J. Flynt (Dân chủ-GA) đã đề xuất một sửa đổi để giảm khoản trợ cấp xuống còn 622,6 triệu đô la, nói rằng Hoa Kỳ sẽ không tiếp tục gửi hàng tỷ đô la cho Tổng thống Thiệu để ông ta có thể “tránh né thực tế chính trị của quốc gia của mình”. Dự luật phân bổ ngân sách có chứa Tu chính án Flynt đã được Hạ viện thông qua với số phiếu 350-43.
 
Yêu cầu ngân sách của chính quyền cũng nhận được sự đối xử tương tự tại Thượng viện, nơi nhiều Thượng nghị sĩ dường như cũng cảm nhận giống như Thượng nghị sĩ Hubert Humphrey (Dân chủ -MN) khi cho rằng “nhiều tiền hơn [cho người miền Nam] có thể mua được thời gian, nhưng sẽ không thể mua được hòa bình”. Mặc dù một số nhà lập pháp đã lên tiếng ủng hộ yêu cầu của chính quyền, Thượng nghị sĩ Kennedy, một trong những nhân vật chỉ trích mạnh mẽ nhất chính quyền Sài Gòn, đã lên tiếng đồng thuận khi ông nói rằng đã đến lúc chấm dứt “sự ủng hộ vô tận của Hoa Kỳ cho một cuộc chiến tranh vô tận”. Cảm tình chống lại việc tăng cường ủng hộ cho miền Nam đã lan rộng mạnh mẽ tại Thượng viện đến nỗi một dự luật do William Proxmire (Dân chủ-WI) đưa ra nhằm cắt giảm thêm khoản phân bổ cho Sài Gòn chỉ bị bác bỏ một cách sít sao với số phiếu 47-44.
 
Bất chấp những cảnh báo nghiêm trọng từ Lầu Năm Góc và Nhà Trắng, Quốc hội cuối cùng đã bác bỏ mọi yêu cầu viện trợ bổ sung và cắt giảm khoản phân bổ cuối cùng cho năm 1975 xuống còn 700 triệu đô la, giảm mạnh so với số tiền do chính quyền yêu cầu. Số tiền phân bổ cuối cùng bao gồm chi phí hoạt động cho USDAO, chi phí vận chuyển và một số thiết bị chưa giao trong năm tài chính 1973–74, để lại ít hơn 500 triệu đô la để tài trợ cho các yêu cầu hoạt động của miền Nam.
 
Theo Tướng Viên, quân đội và nhân dân miền Nam đã bị sốc trước khoản phân bổ bị cắt giảm, diễn ra vào thời điểm mà hành động gây hấn của Bắc Việt đã tăng 70 phần trăm kể từ năm trước, một thực tế chỉ làm tăng thêm động lực cho tình trạng khốn khó ngày càng gia tăng. Một Thiệu sửng sốt than thở với Nguyễn Tiến Hưng, cố vấn đặc biệt của ông:
 
Thật không thể tin được. Đầu tiên, ở Midway người Mỹ bảo tôi đồng ý rút một vài nghìn quân Mỹ và tôi vẫn còn nửa triệu lính Mỹ ở lại để chiến đấu với tôi. Sau đó, khi rút thêm quân, họ nói, “Đừng lo, chúng tôi đang tăng cường cho các anh để bù đắp cho các sư đoàn Mỹ đang được rút đi.” Khi tốc độ rút quân tăng tốc vào năm 1972, họ nói với tôi, “Đừng lo, các anh vẫn còn lực lượng còn lại và chúng tôi sẽ bù đắp cho việc rút quân bằng cách tăng cường hỗ trợ trên không cho lực lượng bộ binh của các anh.”  Rồi, sau khi rút quân hoàn toàn và không còn hỗ trợ trên không nữa, họ nói với tôi, “Chúng tôi sẽ tăng đáng kể viện trợ quân sự để bù đắp cho tất cả những điều đó. Đừng quên Hạm đội 7 và các căn cứ không quân ở Thái Lan sẵn sàng bảo vệ bạn trong trường hợp có bất trắc xảy ra.” Bây giờ anh đang nói với tôi Viện trợ Hoa Kỳ bị cắt giảm đến sáu mươi phần trăm. Thế thì chúng ta sẽ ra sao?
 
Thiệu không phải là người duy nhất lo lắng và thất vọng về việc Quốc hội Mỹ từ chối tài trợ cho cuộc chiến ở mức yêu cầu. Trong tám tháng tiếp theo, chính quyền Mỹ sẽ gửi cho Quốc hội một loạt các đề xuất yêu cầu thêm tiền, nhưng không có đề xuất nào được thông qua. Cứ mỗi lần có một nỗ lực mới từ chính quyền Mỹ, người miền Nam lại hy vọng, rồi sau đó nản lòng khi mọi nỗ lực lần lượt đều bị từ chối. Tướng Viên sau đó đã viết, “Lần đầu tiên trong cuộc chiến, lực lượng vũ trang của chúng ta rõ ràng là bên yếu thế.  Bây giờ chúng ta chỉ còn biết hy vọng đây chỉ là một hành động trì hoãn trước khi viện trợ quân sự Mỹ lại được khôi phục như mức trước đây.” Nguồn tài trợ không bao giờ được khôi phục, và việc cắt giảm viện trợ của Hoa Kỳ, theo tướng Võ Nguyên Giáp của Bắc Việt, đại diện cho “một bước ngoặt cơ bản trong cán cân lực lượng.”
 
Tướng Murray đã cố gắng thuyết phục bất kỳ ai chịu lắng nghe rằng QLVNCH đang lâm vào cảnh tuyệt vọng. Ông đã đích thân làm chứng trước Quốc hội rằng, “Máu của người Việt Nam đang được sử dụng để thay thế cho đạn dược của Mỹ.” Trở về Hoa Kỳ vào tháng 8 để nghỉ hưu, ông đã viết trong báo cáo cuối cùng của mình với tư cách là người đứng đầu USDAO rằng nếu không có sự hỗ trợ đầy đủ, “miền Nam sẽ thua trận, có lẽ không phải ngay lập tức nhưng sẽ sớm thôi.” Bất chấp lời cầu xin của Murray, Quốc hội vẫn kiên quyết từ chối cung cấp thêm bất kỳ khoản tiền nào cho chế độ Thiệu. Thật không may, Thiệu và các tướng lĩnh của ông không thể tự mình tin rằng người Mỹ sẽ để mặc Sài Gòn sụp đổ sau khi đã tiêu tốn rất nhiều sinh mạng và tiền của để hỗ trợ miền Nam. Trớ trêu thay, theo nhà báo Arnold Isaacs, việc Sài Gòn không điều chỉnh với thực tế tài trợ mới một phần bắt nguồn từ các cuộc thảo luận về ngân sách và đặc biệt là nghiên cứu kết hợp giữa Hoa Kỳ và miền Nam đã đóng một vai trò nổi bật trong giải trình của chính quyền trước Quốc hội.  Isaacs nhận xét rằng
đối với người Việt Nam, nghiên cứu kết hợp đã trở thành một phần học thuyết của họ, một tiền đề cơ bản trong chiến lược của họ khiến cho họ không sao tưởng tượng được sẽ có việc viện trợ bị từ chối. Những lời cố vấn khác nhau của người Mỹ có thể đã thuyết phục họ xem xét những gì họ có thể làm với ngân sách viện trợ eo hẹp: chẳng hạn phần lãnh thổ nào nên bỏ cho địch, đơn vị nào có thể được rút về từ các vị trí dễ bị tấn công hoặc dễ bị tổn thương. Suy cho cùng, đây là một trong những hàm ý của nghiên cứuc kết hợp. Vào giữa năm 1974, vẫn còn không gian và thời gian để cố gắng thích nghi với thực tế mới. Nhưng người Mỹ không đưa ra lời cố vấn nào như vậy và người Việt Nam đã ngần ngại trước những quyết định như vậy. Thay vào đó, họ chần chờ một cách vô mục đích trong khi tự nhủ với bản thân và mọi người khác những gì họ không thể làm được với 700 triệu đô la.
 
Muốn tuyệt vọng tin rằng Hoa Kỳ sẽ cứu họ vào phút cuối cùng bằng một khoản tiền khẩn cấp, Thiệu và chế độ của ông đã từ chối đưa ra những quyết định khó khăn có thể thay đổi cục diện cuối cùng vào năm 1975. Isaacs đã viết, “Trong tình trạng tê liệt về mặt chiến lược này, đã bị ám ảnh về thảm họa và không có lời khuyên sáng suốt hoặc hữu ích nào từ Washington, Sài Gòn chờ đợi những đòn tấn công tiếp theo của Cộng sản.”
 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến